Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 100




Editor: Puck - Diễn đàn

Có lẽ, một khi họng súng của anh di chuyển ra khỏi đầu Đỗ Hâm Lôi, không đợi anh điều chỉnh chính xác họng súng, Hoắc Vân Phi đã có thể một lần nữa rút ra một khẩu súng tới bắn chết anh.

Đi theo bên người Hoắc Vân Phi nhiều năm như vậy, anh đương nhiên biết cả người Hoắc Vân Phi đều có chỗ giấu súng, tuyệt đối không chỉ có một khẩu súng ngắn đơn giản như vậy.

Anh kéo theo Đỗ Hâm Lôi đi tới bên cạnh vách đá, Hồng Khuê dùng họng súng hung hăng chĩa vào đầu Đỗ Hâm Lôi, cắn răng ra lệnh cho Hoắc Vân Phi: “Mày nghe đây, tao đếm tới ba, hoặc mày nhảy xuống, hoặc tao và cô ta cùng nhảy xuống!”

Lô Lập Hoàn ở bên cạnh mắng, “Mẹ nó, Hồng Khuê mày điên rồi sao?”

Hoắc Vân Phi quát Lô Lập Hoàn giữ yên lặng, trong đầu anh đang nhanh chóng suy nghĩ đối sách, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú vẫn không biến sắc, nhàn nhạt nhếch môi, hỏi, “Hồng Khuê, mày định cùng chết với người phụ nữ của tao sao?”

“Ha ha, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu! Nếu Hoắc tam thiếu không nỡ chết, vậy Hồng Khuê tao có thể thay thế mày đi chết! Người đẹp này…” Anh túm lấy gương mặt của Đỗ Hâm Lôi, dâm tà cười to, “Đến âm phủ tao lại thoải mái hưởng thụ cô ta!”

Đỗ Hâm Lôi theo bản năng nhìn về phía Hoắc Vân Phi, ánh mắt anh đen tối, không thấy rõ cảm xúc ẩn giấu bên trong.

“Như thế nào? Nghĩ thông suốt chưa?” Hồng Khuê biết nếu như Hoắc Vân Phi không chết, anh vốn không đường để chạy. Dân liều mạng phóng tay một lần, cùng lắm thì anh và người phụ nữ Hoắc Vân Phi yêu thương nhất đồng quy vu tận, “Tao đếm đến ba, mày có thể không động, tao và cô ta cùng nhau nhảy xuống!”

Hoắc Vân Phi khoát tay áo, ý bảo Hồng Khuê không cần đếm. Hỏi anh ta, “Sau khi tao chết, mày có giết cô ấy không?” di3n~d@n`l3q21y"d0n

“Sẽ không!” Hồng Khuê mừng rỡ trong lòng, người phụ nữ trong ngực này lại là pháp bảo trăm thử không sai, Hoắc Vân Phi nguyện ý vì cô ta đi tìm chết, “Cô ta xinh đẹp như vậy, tao đương nhiên không nỡ giết cô ta!”

“Được!” Hoắc Vân Phi hình như rất hài lòng với câu trả lời của Hồng Khuê, anh nghiêng người sang, mặt nhìn vách núi, mũi chân giẫm ngay mép. Nhìn vách núi cheo leo sâu thẳm, anh giống như hơi do dự, một tay theo bản năng sờ vào bên hông.

Đỗ Hâm Lôi thất thanh kêu: “Đừng nhảy!” Khớp xương khuỷu tay của cô hung hăng đánh về phía sau, vừa đúng đánh vào trên bụng Hồng Khuê.

Mắt Hồng Khuê chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Phi, vốn không nghĩ tới người phụ nữ kiềm chế chắc trong ngực lại đột nhiên công kích mình, hơn nữa lực công kích mạnh như thế. Bụng của anh bị một khuỷu tay hung hăng đánh tới, gần như hộc ra một ngụm máu tươi. Thân thể theo bản năng nghiêng về phía trước.

Đỗ Hâm Lôi được huấn luyện nghiêm chỉnh, là tay vật lộn có nghề trong quân đội. Một chiêu đầu thành công, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội. Thừa dịp cơ hội Hồng Khuê bị một cùi chỏ của cô đánh đến thất điên bát đảo thân thể cuộn tròn nghiêng về phía trước, cô ném một cái qua vai xinh đẹp, hung hăng ném anh ta từ phía sau ra trước mặt.

“A a!” Hồng Khuê ngửa mặt lên trời, súng trong tay cũng bi ném ra rơi xuống vực sâu, từ xa xa truyền ra tiếng va chạm mơ hồ.

Hoắc Vân Phi giữ chặt cơ quan trên đai lưng, còn chưa kịp bắn châm độc trong lò xo giấu bên trong, chỉ thấy Hồng Khuê bị Đỗ Hâm Lôi hung hăng ném ngã trên đất.

Không đợi anh tiến lên, một cước của Đỗ Hâm Lôi đã giẫm lên cổ Hồng Khuê, mặt đẹp ngậm sương, tức giận nói: “Cặn bã, giẫm chết mày!”

Cổ họng là chỗ hiểm của con người, Hồng Khuê bị giẫm đến trợn mắt nhìn thẳng, thiếu chút nữa nghẹn chết tại chỗ.

“Giẫm chết mày! Giẫm chết mày! Đồ cặn bã!” Đỗ Hâm Lôi hung hăng giậm chân, Hồng Khuê đáng thương ngay cả kêu cũng không kêu ra được.

“Đừng giết chết anh ta! Lợi cho anh ta quá rồi!” Hoắc Vân Phi liền vội vàng tiến lên kéo người phụ nữ đang tức giận ra, sau đó túm chặt lấy Hồng Khuê sắp nghẹt thở.

Khóe miệng Hồng Khuê chảy xuống nước miếng dính theo bọt máu, tròng mắt tan rã, dáng vẻ giống như thần trí mơ hồ.

“Đừng giả bộ chết, tao biết rõ mày còn tỉnh táo!” Giọng Hoắc Vân Phi như băng lạnh, rét căm căm vang lên bên tai Hồng Khuê, “Thời gian cấp bách, đáng tiếc không có thời gian chậm rãi chơi với mày! Chỉ là cảnh cáo nhỏ mà thôi, giá cao khi phản bội tao, sẽ để cho mày nhớ đến khi chuyển thế đầu thai đời sau!” dieendaanleequuydonn

Tròng mắt vẩn đục của Hồng Khuê lập tức sáng rõ, tỏ vẻ hoảng sợ. Chết, không đáng sợ, đáng sợ là không chết lại còn rơi vào trong tay Hoắc Vân Phi, “Nhanh một súng bắn chết tao đi… Máy bay đuổi theo mày đến rồi!”

Nghe được tiếng máy bay quanh quẩn trên bầu trời, Hoắc Vân Phi ngay cả mí mắt cũng không nâng. Anh rút con dao Thụy Sĩ vẫn mang theo bên người ra, dứt khoát cắt đứt gân mạch tứ chi của Hồng Khuê, lại móc một túi da trâu nho nhỏ từ trên người, bên trong căng phồng, giống như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.

“Đừng mà!” Hồng Khuê bị sợ đến giọng nói cũng thay đổi, khàn giọng cầu xin tha thứ, “Giết tao đi! Giết tao đi!”

Đỗ Hâm Lôi ở bên cạnh còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hoắc Vân Phi mở túi da trâu, đồng thời giữ chặt cằm Hồng Khuê, ép anh ta mở miệng. Từ trong túi da trâu bò ra rất nhiều con rắn nhỏ lớn chừng chiếc đũa, vượt lên trước bò vào trong miệng Hồng Khuê.

“Ở bên cạnh tao lâu như vậy, tin tưởng mày nhận ra con rắn cạp nong nhỏ này đi? Bọn chúng có độc, chỉ có điều độc tính phát tác chậm, cần một giờ mới có thể chết! Những tiểu bảo bối này cũng đói bụng lắm, trước khi mày tắt thở, mày phải cố gắng hưởng thụ tư vị bị bầy rắn gặm nhấm đi!” Hoắc Vân Phi nhét túi da trâu trống không lên trên người Hồng Khuê, sau đó tao nhã đứng dậy, vuốt vuốt nếp nhăn trên ống quần.

Trong miệng Hồng Khuê chui đầy rắn cạp nong nho nhỏ, bọn chúng theo cổ họng của anh ta chui vào trong bụng, gặm nuốt nội tạng ngon lành. Số còn lại không chui vào trong miệng, đang gặm cắn bên ngoài.

“A! A! A…” Tiếng thét chói tai cực kỳ thê thảm của Hồng Khuê vang vọng cả quả núi, liên tục không ngừng trong dãy núi, thật lâu không thôi, làm cho người ta dựng cả tóc gáy.

“A a a…” Đỗ Hâm Lôi thét chói tai theo, cô bị một màn ghê tởm sợ hãi trước mắt này dọa sợ, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, thật sự ra ngoài ranh giới chịu đựng cuối cùng của cô. Cho dù một phát bắn chết Hồng Khuê, cô sẽ không nói gì, nhưng mà… Dùng con rắn nhỏ đói bụng tươi sống gặm cắn đến chết, thật sự quá tàn nhẫn, làm cho người ta tức lộn ruột!

Không đợi cô thét chói tai xong, thân thể được nâng bổng lên ôm lấy, cô rơi vào trong lồng ngực của Hoắc Vân Phi.

“Đi mau!” Theo một tiếng quát khẽ của Hoắc Vân Phi, Lô Lập Hoàn động tác nhanh nhẹn theo phía sau cùng nhau trốn phía sau mỏm núi. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Tiếng máy bay gầm rú càng lúc càng gần, vách đá cheo leo thế hiểm trở, lại có một mảnh nham thạch bằng phẳng, có thể để cho máy bay hạ xuống trượt đi. Dĩ nhiên, nếu muốn thành công hạ xuống, phi công cần kỹ thuật tinh sảo siêu phàm.

Khi Hoắc Vân Phi điều khiển máy bay hạ xuống, nếu như không phải Đỗ Hâm Lôi đánh anh một tát kia, cũng sẽ không biến thành nguy hiểm như vậy.

Máy bay trượt dọc theo chỗ Hoắc Vân Phi vừa hạ xuống, vững vàng dừng trên đỉnh núi bằng phẳng, cách vách núi chừng nửa mét.

Đỗ Hâm Lôi núp trong bóng tối bị Hoắc Vân Phi ở sau lưng che miệng, không thể phát ra bất cứ âm thanh gì. Khi cô nhìn thấy sĩ quan quân đội từ trên máy bay đi xuống là Triệu Bắc Thành, một đôi mắt như thu thủy lập tức trợn đến to nhất.

Bắc Thành, thật sự là anh! Cô không nhịn được nước mắt lưng tròng, định há miệng kêu to, miệng bị che, cô liền tức giận đánh một khuỷu tay về phía Hoắc Vân Phi ở sau lưng.

Mới vừa rồi cô chính là dùng chiêu này đối phó với Hồng Khuê, nhưng phương pháp tương tự dùng lần hai liền mất hiệu lực.

Hoắc Vân Phi khéo léo lắc mình tránh khỏi công kích của cô, kiềm chế chắc cánh tay của cô, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai cô “Đừng làm ra động tĩnh! Triệu Bắc Thành sẽ giết em!”

“…” Đỗ Hâm Lôi lập tức vô cùng phẫn nộ, con cầm thú này lại trắng trợn khích bác ly gián! Triệu Bắc Thành sao có thể giết cô? … Ặc, quan chỉ huy của lần hành động này quả nhiên là Triệu Bắc Thành, như vậy người ra lệnh bắn thủng bình xăng trên không trung quả nhiên là anh!

Là Bắc Thành để cho người ta bắn thủng bình xăng sao?  Đỗ Hâm Lôi mờ mịt. Chẳng lẽ anh… Anh thật sự muốn giết cô?

Đủ loại cảm xúc rối rắm phức tạp khuấy nhiễu cô, khiến cho cô mất hồn trong nháy mắt, hoàn toàn quên mất mình muốn xin hỗ trợ bên ngoài.

Triệu Bắc Thành đứng bên cạnh Hồng Khuê, cau mày quan sát Hồng Khuê đang bị rắn cạp nong nhỏ tàn nhẫn gặm nhấm, giống như đang nghiên cứu chuyện gì.

“Giết tôi đi! Cho tôi một phát!” Đây là nguyện vọng mãnh liệt nhất vào lúc này của Hồng Khuê, gân mạch tứ chi bị cắt đứt, hiện giờ anh đang gặp cực hình tàn nhẫn nhất thế gian này, chỉ cầu xin được chết.

Triệu Bắc Thành thờ ơ, anh nâng đôi mắt tuấn tú lên, nhìn ra xa chung quanh, giống như biết Hoắc Vân Phi đang giấu mình ở chỗ cách đây không xa. Nghĩ ngợi hồi lâu, anh hạ mệnh lệnh cho đồng đội: “Tập trung hỏa lực nổ núi, nổ Hoắc Vân Phi ra!”

Nói xong, anh đi về bên cạnh máy bay, chuẩn bị lên máy bay.