‘Tôi đổi ý, bắt sống!” Mạc Sở Hàn nghe nói người của mình đã khống chế được cục diện, trong lòng không khỏi vui mừng, ảo não và phiền muộn nhất thời tiêu tan phân nửa. “Nhất định phải bắt sống, nghe rõ chưa?”
Lời của hắn là thánh chỉ tối cao, thông qua sóng điện nháy mắt lọt vào tai các thành viên trong tổ chức, sau đó mọi người, chấp hành mênh lệnh một cách chuẩn xác không có bất kì sai lầm nào.
Thôi Liệt trở lại Thu Cẩm Viên vẫn chưa rời đi, lúc nãy nghe Mạc Sở Hàn ra lệnh, anh ta không khỏi nhíu mày lo lắng, khuyên nhủ hắn: “Đã có cơ hội giết bọn họ thì làm dứt một chút, thiếu gia, ngài trăm triệu lần không nên để Lương Tuấn Đào sống sót. Hắn còn sống, chúng ta sẽ chết!”
Thư Khả cũng đồng ý với Thôi Liệt, cô ta vội vàng nhăn trán ôn nhu khuyên nhủ: “Sở Hàn, em cũng không thích anh giết người nhưng Lương Tuấn Đào kia thật đáng sợ, trong tay hắn còn có quân quyền, nếu hắn thoát được, một ngày nào đấy hắn sẽ trả thù anh gấp bội.”
Mạc Sở Hàn trầm mặc, ngực phập phồng kịch liệt, tựa hồ nơi nào đó đang giãy giụa.
“Lần trước ở quân khu cô ta đã xúi giục Lương Tuấn Đào đánh anh ác như vậy, thương tích trên mặt đến giờ còn chưa khỏi hẳn đâu.” Thư Khả vươn tay ngọc đau lòng xoa xoa một bên mặt hắn, đôi mắt đen láy như muốn khóc: “Sở Hàn, em không muốn để cô ta có cơ hội tổn thương anh lần nữa.”
Môi mấp máy hạ xuống, rốt cuộc Mạc Sở Hàn không nói gì. Hắn quay đầu tránh ánh mắt Thư Khả, lấy trầm mặc đáp lại cô ta.
“Sở Hàn!” Thư Khả thương tâm, phẫn nộ chất vấn: “Chẳng lẽ đến giờ dư tình của anh với cô ta còn chưa dứt sao?”
Mạc Sở Hàn ngầng đầu, có chút không khách khí nhìn chằm chằm cô ta lạnh lùng nói: “Anh chỉ không muốn để cô ta chết thoải mái thôi!”
**
Lâm Tuyết từ ghế sau nhoài lên ghế phụ, cô bình tĩnh ra lệnh cho Lương Tuấn Đào: “Anh tránh ra, tôi mở cửa xe!”
Lương Tuấn Đào ngồi vững như thái sơn, nheo mắt liếc cô một cái nhếch môi nói: “Cô muốn khoe khoang kĩ thuật à? Có thể vượt qua tôi sao?”
Cái người này! Đến lúc này còn rắm thúi, chờ tới lúc bị bánh xe tải nghiền nát xem hắn có bị quăng đi không. Lâm Tuyết tức giận nói: “Không muốn chết mau lăn xuống xe, thừa dịp họ không phát hiện anh tìm chỗ trốn đi, để tôi đối phó với bọn bọ.”
“Khẩu khí thật lớn a, nói cho tôi nghe một chút coi, cô đối phó với bọn họ thế nào?” Thần sắc Lương Tuấn Đào bình tĩnh thoải mái như không sợ hãi chút nào việc sắp đi gặp thượng đế.
“…” Đây không phải là nói nhảm sao? Cô có biện pháp gì chứ, bất quá là liều mạng chết tâm, không muốn liên lụy hắn chết cùng mình thôi.
“Nghe lệnh!” Lương Tuấn Đào đột nhiên thu lại nụ cười, mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng thét ra: “Thắt chặt dây an toàn, chuẩn bị xông lên!”
Xông lên? Xông về hướng nào? Lâm Tuyết thắt dây an toàn, ngẩng đầu giật mình sợ hãi phát hiện ra --- Lương lão nhị đã đạp mạnh chân ga hướng vách đá cao kia mà xông tới!
Cô dám khẳng định là Lương Tuấn Đào cố ý. Hắm cố ý giảm tốc độ để xe tải phía sau đuổi theo, sau đó lại nhanh chóng tăng tốc dụ xe phía sau tăng tốc theo, cuối cùng lao về phía vách núi được ăn cả ngã về không.
Lâm Tuyết chưa kịp hỏi hắn chiêu cuối cùng dụng ý là gì, nếu hai người thực sự có duyên trên đường tới hoàng tuyền, Lâm Tuyết nhất định phải hỏi cho rõ: hắn chết kiểu này là muốn dũng cảm hi sinh hay thà chết cũng không làm tù binh?
Năm mươi thước … ba mươi thước … hai mươi thước … Mắt thấy sẽ đâm vào vách đá, Lâm Tuyết theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng vào lúc này, cô hình như nghe được một âm thanh kì quái, giống như tiếng cửa sắt nặng nề chậm rãi mở ra. Một giây đồng hồ trước khi xe đâm vào đá, Lâm Tuyết dũng cảm mở mắt vì thế được chứng kiến một màn hí kịch.
Vách đá cứng rắn nhưng bên trong trống rỗng, hai phiến đá là cửa vừa mở liền lộ ra miệng động đen ngòm, độ rộng vừa đủ để một xe tải hạng nặng đi qua, cho nên chiếc Porsche không cần tốn sức cứ vậy trốn vào.
Màn mạo hiểm kế tiếp khiến Lâm Tuyết cả đời khó quên: trong nháy mắt xe lùi vào động, xe tải phía sau cũng đuổi kịp, nhưng cùng lúc đó cửa động đột nhiên khép lại, xe tải hạng nặng phanh không kịp, cả đầu húc vào cửa đá phát ra tiếng vang kinh thiên động địa. tiếp theo liên bật tung lên ngã vào khe sâu bên cạnh “Rầm rầm rầm” rơi xuống một mảnh cũng không còn.
Các xe phía sau cũng hối hả tông vào đuôi nhau, tiếng phanh xe tiếng va chạm vang lên cùng lúc, thảm khốc vô cùng.
Đương nhiên tất cả đều bị ngăn sau cửa đá bên ngoài, Lâm Tuyết cũng không nhìn thấy nhưng cô có thể tưởng tượng được trận thế nếu ở trước mặt sẽ “đồ sộ” đến đâu.
“Chi ----dát!” Xe phanh mãnh liệt, trong bóng tối bánh xe xoay tròn hối hả cơ hồ ma sát bắn ra tia lửa, lực tác dụng cực lớn, thân thể Lâm Tuyết nhanh chóng văng về phía trước, tiếp theo lại bị dây an toàn nặng nề kéo trở lại, khiến ngực phát đau.
Hóa ra bảo cô thắt chặt dây an toàn là vì chuyện này. Lâm Tuyết hiểu, quả nhiên Lương Tuấn Đào bày mưu tính kế không sai chút nào.
Xe chạy nhanh nháy mắt đã dừng lại, có thể tưởng tượng tư vị kia thật không đáng khen, quán tính cực lớn khiến ngực bọn họ cuồn cuộn, suýt nữa thì nôn ra.
“Vì sao phải phanh gấp như vậy?” Lâm Tuyết chậm rãi hít thở, đây là câu đầu tiên cô hỏi hắn.
Đèn xe chiếu sáng, phía trước không thấy chướng ngại vật nhưng mơ hồ nghe được tiếng nước chảy, giống như nơi này có mạch nước ngầm chảy xuyên qua.
Lương Tuấn Đào lãnh lệ, môi mỏng nhếch lên, dường như đang kiềm chế cảm xúc nào đó. Đôi mắt sắc bén dừng lại tại một điểm, hắn lầm bầm nói: “Năm đó đại ca tôi cứ như vậy bị xe khác đâm vào đuôi xe, anh ấy đến nay … vẫn ngồi xe lăn.”
Năm đó, Lí Nguy và Lương Thiên Dật là bạn thân, cùng nhau chơi trò đua xe thể thao, trong một lần đua trên đường việt dã, tại chỗ ngoặt chữ S nguy hiểm nhất, Lí Nguy mất khống chế tông vào đuôi xe Lương Thiên Dật, Lương Thiên Dật bị đẩy về phía vách núi, xe bị tổn hại nghiêm trọng không còn hình thù, anh bị kẹt ở trong gãy hai chân.
Không thể điều tra ra được nguyên nhân của chuyện không may hồi ấy, bước đầu phán đoán do phanh xe của Lí Nguy có vấn đề, mà Lí Nguy, cả người cả xe đều rơi xuống vách núi cũng không tìm thấy xác.
Đôi mắt Lâm Tuyết ảm đạm, nhìn bàn tay của người đàn ông đặt trên tay lái đang cố khắc chế cảm xúc kích động, lòng cô mềm nhũn. Không rõ là Lâm Tuyết muốn an ủi hắn hay muốn biểu đạt lòng biết ơn, cô nhẹ nhàng vươn cánh tay mềm mại vòng qua thắt lưng mạnh mẽ của Lương Tuấn Đào.
“Đừng buồn, chân của anh trai anh sẽ khỏi thôi. Chỉ cần khuyên anh ấy phối hợp trị liệu, tôi tin rằng một ngày nào đó anh ấy lại có thể đứng lên.”
Lâm Tuyết thề rằng cô thuần túy chỉ muốn làm hắn vui vẻ một chút, tuyệt đối không có ý tứ gì khác nhưng chuyện kế tiếp lại có chút mất khống chế.
Lương Tuấn Đào chẳng những tiếp nhận sự an ủi ôn như từ cô mà còn tích cực đáp lại. Hắn xoay người, đem cô gái đang vòng tay quanh thắt lưng mình ôm vào trong ngực, sau đó còn không chút khách khí hôn lên cánh hoa tươi nhuận của cô.
Chiếm được đôi môi Lâm Tuyết, lưỡi rồng đẩy hàm răng ra tham lam tiến vào hấp thu dịch ngọt, sau khi nhấm nháp hương thơm còn dụ dỗ cái lưỡi thơm tho của cô triền miên cùng mình.
Lâm Tuyết gần như ngây người, cô thật sự không tưởng tượng được người đàn ông này lại có dấu hiệu động tình, hơn nữa thế công mãnh liệt, nháy mắt đã khiến cô quăng trộm bỏ giáp. “A …” Lâm Tuyết liều mạng giơ tay đánh mạnh vào lưng Lương Tuấn Đào, muốn hắn buông mình ra, cô đã bị hắn hôn đến mức sắp hít thở không thông.
Tiếng thở dốc càng trầm đục lỗ mãng, bàn tay lớn của Lương Tuấn Đào cũng bắt đầu vuốt ve cô, ở bên cạnh vừa hôn vừa áp chặt cô vào ghế.
Thân thể to lớn nóng hổi đến thiêu đốt bao phủ trẻn người Lâm Tuyết, nơi nào đó đã đứng lên uy hiếp cô, đã chuẩn bị công thành chiếm đất. Lâm Tuyết ngừng giãy dụa, cô phát hiện ra đàn ông đều là động vật ăn thịt, con mồi càng giãy giụa, bọn hắn càng hưng phấn.
Cảm thấy cô ngừng phản kháng, Lương Tuấn Đào có chút cảm giác ngoài ý muốn, hắn không tin cô gái nhỏ bé này lại dễ dàng nghe theo mình như vậy.
Quả nhiên, khác thường là biểu hiện có vấn đề, Lương Tuấn Đào rất nhanh đã phải trả giá lớn cho hành động lỗ mãng của mình.
Lâm Tuyết từ bên trong giày rút ra một khẩu súng lục, họng súng lạnh như băng men theo đôi chân thon dài của hắn chậm rãi lên trên, cuối cùng dừng lại trên mặt lão Nhị. “Anh còn dám xằng bậy, tôi sẽ nổ súng!”