Khế Ước Quân Hôn

Quyển 1 - Chương 11: Đánh hắn




“Đối với những kẻ thường xuyên tìm mình gây phiền toái thậm chí khi dễ người của mình phải phải chuẩn bị cơ hội giáo huấn hắn một trận để cho hắn hiểu, cho hắn thấy rõ. Trong phạm vi pháp luật cho phép, cứ chỉnh đốn, cứ đánh hắn, khiến hắn vĩnh viễn nhớ kĩ: ngoại trừ cha ruột ra không ai nuông chiều những tật xấu của hắn!”

------ Lương Tuấn Đào --------

***

Thư Khả càng nghĩ càng không cam lòng, chằm chằm nhìn các chiến sĩ đang vây quanh bảo vệ Lâm Tuyết, trong mắt cô ta bừng bừng ghen tị. Nhưng cô ta cũng không thể trơ mắt ngồi nhìn tình hình không ổn, cứ đánh tiếp như vậy, Mạc Sở Hàn sẽ không có kết cục tốt.

“Sở Hàn, đừng đánh nữa! Chúng ta đi thôi!” Thư Khả tiến lên, nghĩ muốn tách hai nam nhân đang ẩu đả kia ra nhưng quyền phong như đao, quét tới sẽ trọng thương, cô ta không dám lại gần quá, chỉ sợ hãi đứng đó khuyên nhủ: “Lương Thượng tá, xin ngừng tay lại. Đây là hiểu lầm thôi.”

Lương Tuấn Đào ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn đến Thư Khả, càng không có phản ứng gì, còn Sở Hàn đến tinh lực nói chuyện cũng không có, hắn đã sắp là bại tướng, nếu nói chuyện phân tâm một cái không cẩn thận sẽ bị đối thủ đánh ngã xuống đất.

Lâm Tuyết ngồi trên tảng đá, một tay đỡ mạn sườn, một tay gắt gao nắm chặt. Bên sườn đau đến mức cô ứa ra mồ hôi lạnh nhưng vẫn không rên một tiếng. Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng quan sát hai người đàn ông đang quyết đấu, nhìn không ra trong lòng cô nghĩ cái gì.

Rốt cuộc, hơn mười tên bộ đội đặc chủng kiêu ngạo đều bị Phi Ưng đoàn tước khí giới, vài chục khẩu súng dài ngắn giơ cao trên đầu bọn họ, tất cả đều mất đi bản lĩnh.

“Hắc!” Lương Tuấn Đào dồn sức đã chân một cú vừa lúc trúng bụng Mạc Sở Hàn, lực đạo dũng mãnh không gì sánh kịp. Truyền thuyết kể lại Lương Thượng tá từng đá vỡ bốn vò rượu dày như vậy có thể thấy được lực đá của anh đáng sợ đến đâu.

Mạc Sở Hàn phát ra một tiếng than nặng nề, thân hình anh tuấn cao to của hắn liền bay ra ngoài. “Rầm!” cả người ngã úp sấp mặt xuống cỏ.

“Sở Hàn!” Thư Khả kinh ngạc kêu lên vội vàng chạy tới gục trên người hắn khóc lớn: “Anh thế nào? A, trời ơi, anh chảy máu rồi!”

Mạc Sở Hàn há miệng liền phun ra một bụm máu, hắn xấu hổ muốn đứng dậy nhưng thân thể nhất thời không cử động được, hắn đẩy Thư Khả ra, với tay định rút súng.

Một bàn chân to đi giày quân sự dùng sức đá vào cổ tay đang tìm đến thắt lưng của Mạc Sở Hàn, sau đó chỉ thấy Lương Tuấn Đào ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

“Đừng làm hại anh ấy, xin anh!” Thư Khả kéo kéo cánh tay Lương Tuấn Đào, nhăn đôi mày liễu điềm đạm đáng yêu, mắt trong trẻo rưng rưng năn nỉ: “Lương Thượng tá, xin anh đừng làm vị hôn phu của tôi bị thương.”

Lương Tuấn Đào thấy phản cảm trừng cô ta một cái khiển trách: “Cút ngay, tôi không đánh phụ nữ!”

Lập tức có hai binh lính đi tới, kéo Thư Khả như xách con gà con sang một bên. Thư Khả khóc thật sự thương tâm, đáng tiếc nam nhân nơi này giống như không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

Lương Tuấn Đào bước tới bên hông Mạc Sở Hàn, rút súng của hắn ra, chậm rãi mở chốt bảo hiểm lên đạn, sau đó anh dí họng súng lạnh như băng lên trán đối phương.

“Tiểu tử, dám tới địa bàn của tôi đùa giỡn ra vẻ ta đây? Không phải đầu óc cậu bị hư rồi chứ?”

Lương Tuấn Đào dí họng súng vào đầu hắn, túc khởi anh mi, tựa hồ có chút nghi hoặc khó hiểu hỏi hắn.

Mạc Sở Hàn thở gấp gáp, sau một lúc lâu mới cả giận nói: “Anh biết tôi là ai không?”

“Chát!” Lương Tuấn Đào không khách khí giáng thẳng vào mặt hắn một cái tát, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Sở Hàn nhất thời sưng lên.

Một chân khác của Lương Tuấn Đào giẫm lên ngực hắn, cơ hồ khiến hắn hộc máu lần nữa, lúc này anh nhìn thẳng vào Mạc Sở Hàn, khóe môi nhếch lên: “Nếu tôi đoán không sai, cậu là Mạc Sở Hàn con trai mới nhận của Lý tướng quân.”

“Anh nhận ra tôi?” Mạc Sở Hàn cắn răng giận dữ: “Còn không mau thả tôi ra …. Ách!”

Lương Tuấn Đào đá một cước đá vào ngực hắn, anh cười lạnh nói: “Năm đó tôi cũng là bộ đội đặc chủng từ đó ra, tôi coi Lý Tướng quân như thủ trưởng cũ của mình. Hôm nay nể mặt ông ấy, sẽ không làm khó cậu, đánh cậu một chút là xong việc.” Nói xong, anh liền buông lỏng chân đang đạp trên ngực hắn.

Mạc Sở Hàn hừ lạnh một tiếng nghĩ là sẽ không có việc gì. Nhưng chưa kịp đợi hắn giãy giụa bò dậy đã nghe thấy tiếng Lương Tuấn Đào trầm giọng ra lệnh cho các chiến sĩ: “Các cậu còn giật mình cái gì? Đánh hắn!”

***

Đối với những kẻ thường xuyên tìm mình gây phiền toái thậm chí khi dễ người của mình phải chuẩn bị cơ hội giáo huấn hắn một trận, phải để cho hắn hiểu, cho hắn thấy rõ,. Trong phạm vi pháp luật cho phép, cứ chỉnh đốn hắn, cứ đánh hắn khiến hắn vĩnh viễn nhớ kĩ: ngoại trừ cha ruột, không ai nuông chiều những tật xấu của hắn.

Trên đường đến bệnh viện, Thượng tá đại nhân đã giáo huấn lý luận cho văn thư của mình một phen. Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, binh lính của Lương Tuấn Đào đương nhiên không thể là kẻ yếu đuối bị khi dễ, bị khi dễ thì phải đòi lại gấp bội!

Lâm Tuyết ngồi im lặng lắng nghe, không phụ họa cũng không phản bác. Khi thấy Mạc Sở Hàn ẩu đả, cô cũng giữ vẻ mặt này.

Trong khi Thư Khả khóc la bi thảm, ánh mắt cô vẫn như cũ trong trẻo nhưng lạnh lùng bất chấp đau đớn cả người toàn là máu, cô không cười trên nỗi đau của người khác, cũng không đau lòng, giống như đã biến thành bức tượng vô cảm.

Không có kẻ nào xuyên qua được bề ngoài trong trẻo lạnh lùng ấy nhìn thấu được suy nghĩ từ đáy lòng cô, Lương Tuấn Đào cũng không hiểu được.

***

Má trái xương sụn bị tổn thương, lợi bị lỏng. Mạn sườn có hai xương bị nứt, đã băng bó tiêm thuốc giảm đau. Lòng bàn tay phải bị móng tay đâm chảy máu, phải dùng bông khử trùng rửa sạch miệng vết thương, dán miếng tiêu viêm lên.

Xử lý xong vết thương, một tiểu hộ sĩ đi tới nói: “Lương phó Viện trưởng đã tới.”

Lâm Tuyết lần đầu gặp bác của Lương Tuấn Đào - Đại tá Lương Bội Văn cũng chính là phó Viện trưởng bệnh viện quân khu.

Lương Bội Văn, tên sao người vậy, bà có phong thái nồng đậm của một tri thức, đeo chiếc kính gọng vàng, dáng vẻ ung dung đẹp đẽ quý phái, thoạt nhìn thật hòa ái dễ gần. Nhìn đám y sĩ vây quanh, bà lập tức đi về phía Lương Tuấn Đào, mở miệng hỏi: “Sao lại như vậy?”

Lương Tuấn Đào chỉ chỉ vết thương của Lâm Tuyết đã được xử lý trả lời: “Văn thư của cháu bị thương, bác tới xem cho cô ấy một chút đi.”

“A…” Ánh mắt Lương Bội Văn lúc này mới chuyển sang Lâm Tuyết, sau khi thấy rõ diện mạo cô, bà tự hồ có chút kinh ngạc “Cô, cô là …”

“Dì Lương.” Lâm Tuyết lễ phép đứng lên cung kính đáp lại: “Mẹ cháu là Hứa Tịnh Sơ.”

“À!” Lương Bội Văn giật mình thở dài nói: “Hóa ra là vậy.” Nói xong bà nhíu mày xem xét một bên mặt đang phồng lên của cô. “Ai làm chuyện này? Sao có thể ra tay nặng vậy với một cô gái?”

Lương Tuấn Đào nhíu mày, hừ nói: “Là một tên khốn kiếp chuyên thích đánh phụ nữ! Bác yên tâm, cái tên khốn kiếp ấy đã bị cháu đánh cho một trận không nhẹ.” Vừa nói hắn vừa nhìn Lâm Tuyết, xem biểu tình trên mặt cô thế nào.

Khuôn mặt thanh lệ của Lâm Tuyết vẫn thản nhiên, cũng không có dư thừa một chút biểu tình. Trừ giây phút bị Thư Khả chọc giận, trừ lúc đối mặt với Mạc Sở Hàn còn lại cô có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt.

“Từ khi nào quân nhân lại trở nên dã man như vậy? Đánh một cô gái mềm yếu xinh đẹp thành ra thế này!” Lương Bội Văn lắc đầu lại hỏi bác sĩ vài câu mới biết Lâm Tuyết bị nứt hai cái xương sườn “Thương thế nặng như vậy, sao còn không nằm viện?”

“Không cần đâu ạ.” Lâm Tuyết thản nhiên nói “Chỉ là bị nứt xương thôi, cháu về quân khu điều dưỡng là được.”