Khế Ước Phò Mã

Chương 151




151.

Sau khi tin tức Cố Vân Cảnh trọng thương bởi vụ nổ, Tiêu Tông cười đến muốn rụng răng. Bởi vì từ khi Tiêu Trạm chấp chính, hắn bị áp chế ở mọi phương diện, trong lòng vốn đã bứt rứt. Nếu không phải Tần Nhiếp luôn luôn khuyên nhủ phải ẩn nhẫn, có lẽ hắn đã mang binh bức thoái vị lâu rồi. Tiêu Tông biết Tiêu Trạm có thể xuôi chèo mát mái như thế đều do có Cố Vân Cảnh tham mưu. Bây giờ Cố Vân Cảnh đã ngã, Tiêu Trạm chắc hẳn sẽ không còn thuận lợi như vậy. Dù đang chấp chính thì thế nào? Tiêu Tông cảm thấy mình vẫn là có rất nhiều loại biện pháp lật đổ Tiêu Trạm.

"Lần này thật sự là trời giúp chúng ta, ngày tốt lành của Tiêu Trạm đã đến lúc chấm dứt." Tiêu Tông mặt mày hớn hở nói.

Hắn thôi không cười, đè giọng ghé vào tai Tần Nhiếp nói: "Nhân cơ hội lần này, chúng ta mang binh bức thoái vị đi cậu. Ta thật sự một khắc cũng không chờ được. Nghĩ đến dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Tiêu Trạm, ta thật" hận."

"Bức thoái vị?" Tần Nhiếp suy nghĩ một chút nói, "Chuyện này sẽ có nhưng không phải hiện tại. Cái gì cũng chưa chuẩn bị xong, chỉ bằng số binh trong tay chúng ta, e là còn chưa vào được cửa cung toàn quân đã bị diệt. Chuyện này trọng đại, nhất định phải mưu đồ kỹ càng, không được sơ sót."

"Cậu nói cũng có lý... Nhưng Tiêu Trạm sẽ không để cho chúng ta chờ lâu, lúc trước hắn đã muốn thu thập ta rồi, chỉ là vừa mới chấp chính, nhân tâm bất ổn nên mới thả chúng ta một ngựa. Hiện tại hắn biết mình tình cảnh gian nan, chỉ bằng hắn không có cách nào đối kháng với chúng ta. Cho nên nếu kéo dài, chúng ta càng chuẩn bị kỹ càng, chuyện này đối với hắn cũng không phải là chuyện tốt. Tiêu Trạm không, hắn nhất định sẽ sớm động thủ."

"Hắn chỉ là một Thân vương ngũ châu, mà con là Thân vương thất châu, luận theo đẳng cấp hắn còn không bằng con. Mặc dù đang cầm quyền, nhưng hắn còn không có tăng phẩm cấp cho mình, có thể thấy chỉ cần hắn chưa xưng đế, hắn sẽ không tùy tiện ra tay với con. Bởi vì hắn sẽ không chịu nổi miệng mồm các triều thần. Vì thế con không cần nóng vội, cứ lo tập trung bố trí." Tần Nhiếp lạnh lùng nói.

"Vạn nhất hắn xưng đế thì sao hả cậu?" Tiêu Tông lại hỏi.

Tần Nhiếp: "Bệ hạ chỉ là hôn mê bất tỉnh, không phải là băng hà. Quân phụ còn đó, Tiêu Trạm dám xưng đế thì chính là bất trung bất hiếu. Trong triều không thiếu mấy lão cổ hủ, tất sẽ phê phán hắn."

Tiêu Tông: "Vạn nhất Tiêu Trạm trấn áp bọn họ bằng vũ lực? Mấy quan văn đó chỉ đánh được ngoài da, không có binh quyền trong tay, Tiêu Trạm căn bản không cần sợ bọn họ."

"Nếu hắn làm như vậy thật, cũng không xứng làm Hoàng đế. Thân phận của hắn từ Thái tử lưu lạc đến thành An Vương, hiện tại trời xui đất khiến mới trở thành Nhiếp chính. Bệ hạ còn chưa băng hà, hắn mà dám đăng cơ với thân phận đó thì chỉ có xấu hổ." Tần Nhiếp vân đạm phong khinh nói. "Còn một trường hợp là nếu hắn giết nhiều triều thần can ngăn, thì hắn lại càng ngồi vững tội danh soán vị cướp ngôi. Người khác sẽ không làm gì được hắn, nhưng con đừng quên còn có Ích vương gia. Ích vương gia và bệ hạ huynh đệ tình thâm. Bệ hạ ngã, Tiêu Trạm thi hành chính sách mới, Ích vương gia sẽ là người tổn thất nhiều nhất. Dù đứng ở góc độ nào đến suy xét, Ích vương gia sẽ không ủng hộ Tiêu Trạm. Chưa hết, bởi vì ông ta còn có ba vạn tinh binh tại Ích Châu cho nên hiện tại Ích vương gia là nhân vật mấu chốt. Ai có được ông ta, thành công đã hơn nửa."

Tiêu Tông: "Ý cậu là muốn ta đi thuyết phục hoàng thúc? Nhưng Ích Châu khá xa, ta lại phải ngày ngày vào triều, vạn nhất có một ngày không thấy bóng dáng, Tiêu Trạm khẳng định sẽ có phát giác."

Tần Nhiếp cười: "Con không cần lo lắng. Ta đã phái người dò la. Ích vương nghe nói bệ hạ bệnh, lòng nóng như lửa đốt, đã dẫn người ngựa từ Ích Châu chạy đến, có lẽ hai ngày sau sẽ đến vương thành."

Ánh mắt Tiêu Tông phát sáng: "Gừng càng già càng cay, cậu lợi hại nhất."

Tần Nhiếp khoan thai uống trà, đứng dậy, lấy ra phong thư từ trong ngực giao cho Tiêu Tông, dặn dò, "Ích vương gia không ngu ngốc giống bệ hạ, không dễ thuyết phục. Ta sợ con lỗ m.ãng mà mất lời, vì vậy con cứ dựa theo phong thư này mà làm."

"Bây giờ ta cần ra ngoài liên lạc đám đại thần, tìm cơ hội nội ứng ngoại hợp để Tiêu Trạm chết không có chỗ chôn." Tần Nhiếp lại nói, "Có khả năng trong thời gian sắp tới cậu sẽ khá bận, không thể để ý tới con, cho nên con phải biết tự bình tĩnh, đừng làm chuyện dại dột."

......

Cùng lúc đó, Đoan vương phủ.

Đoan Vương Tiêu Dương không giống Tiêu Tông mừng rỡ như điên, mà là ưu sầu và bất đắc dĩ nhiều hơn. Hắn không thích Tiêu Trạm làm Hoàng đế, nhưng vẫn còn đỡ đáng sợ hơn là để Tiêu Tông làm Hoàng đế...

Phò mã hôn mê bất tỉnh, thế cục nghiêng về Tiêu Tông – một người có tâm kế rất sâu, có mẫu phi thủ đoạn tàn nhẫn, có một ông cậu quyền khuynh triều dã... Một khi hắn lên ngôi, Tiêu Dương biết mình nhất định sẽ chết rất khó coi.

Tiêu Dương ở trong thư phòng luyện chữ, viết xong một vạch cuối cùng trong chữ nhẫn mới buông bút lông, ánh mắt xa xăm lo âu vì tương lai của mình. Hắn không biết làm sao lại thành dạng này? Những năm qua hắn như giẫm trên băng mỏng, luôn luôn ẩn nhẫn. Thế cục ban đầu đối với hắn mà nói rất tươi sáng – bởi vì Tiêu Trạm và Tiêu Tông đánh nhau, hắn chỉ ngồi làm ngư ông hưởng lợi mà thôi. Nhưng không biết sao thế cục lại phát triển theo hướng này. Hắn vốn chỉ thích quan sát hai bên từ lúc đầu, nhưng từ khi Cố Vân Cảnh làm Phò mã và đứng cùng chiến tuyến với Tiêu Trạm, những gì mà Tiêu Dương đã tỉ mỉ tính toán toàn bộ bị làm loạn. Còn bây giờ thì hắn không có bất kỳ ưu thế nào luôn. Tiêu Dương bỗng cảm giác thấy mình là cá trên thớt, tùy thời bị người ta làm thịt. Hắn thật sâu thở dài một hơi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Không biết... đường ở phương nào?

Lúc này, phụ tá Đoan vương phủ, Lê Xương đi vào trong thư phòng, nhìn sắc mặt Tiêu Dương, lại nhìn chữ nhẫn trên giấy, chậm rãi nói:

"Hôm nay chữ của ngài có chút khác biệt với thường ngày. Ngày xưa nó mạnh mẽ hữu lực, nhưng hôm nay tuy nhìn qua có vẻ rất táo bạo song vẫn thiếu lực."

Tiêu Dương thu hồi ánh mắt, nhìn xem Lê Xương nói: "Tiên sinh tới à? Ngồi đi."

Trên mặt Tiêu Dương đã không còn khí khái hào hùng ngày xưa mà là bất đắc dĩ lại bất lực. Hắn cười khổ:

"Tiên sinh cảm thấy tình huống của ta bây giờ còn có thể tâm bình khí hòa luyện chữ sao? Đao của địch nhân tùy thời sẽ kề vào cổ ta rồi. Ta bây giờ chỉ muốn bảo toàn tính mạng, nhưng lại phát hiện đó là điều khó khăn."

"Xác thực tình cảnh trước mắt không dễ chịu, nhưng cũng không đến nổi đi tới tuyệt cảnh. Ta thấy vẫn còn có một con đường, đó là hợp tác với An Vương điện hạ. Ngài cũng biết An Vương nhân hậu, chỉ cần thật tình đi theo hắn, hắn làm Hoàng đế nhất định sẽ tha cho ngài."

Tiêu Dương muốn nói lại thôi.

Lê Xương: "Ta biết vương gia muốn nói cái gì, ngài đừng gấp, xin hãy nghe ta nói hết. Ta đi theo vương gia nhiều năm rồi, biết trong lòng ngài nghĩ cái gì mà."

"Với tình thế trước mắt, chúng ta rất không có khả năng bởi vì chúng ta không có bất kỳ ưu thế nào. Nếu đã không còn cách nào, vậy chỉ có thể giống như trước đây là thu liễm lại. Chỉ cần còn mạng, nhất định sẽ có cơ hội đông sơn tái khởi."

"Đông Sơn tái khởi? Chỉ e khó như lên trời." Tiêu Dương tự giễu nói.

"Đây không giống phong cách của vương gia. Từ ngày ta biết ngài, ta cũng biết ngài luôn luôn nghĩ mọi cách và cố gắng hoàn thành lý tưởng của mình, thế nào đột nhiên lại nản lòng? Tiếp theo, rất có thể Tiêu Tông và Tiêu Trạm sẽ có một trận long tranh hổ đấu. Ai thua ai thắng còn chưa biết. Nhưng nhất định rất kịch liệt và sẽ liên lụy đến vô số vương công đại thần. Những người này hầu hết đều không phải thân tín của ngài, mà thuộc một trong hai phe Tiêu Tông hoặc Tiêu Trạm. Cho nên, vô luận là bên nào thắng, thực lực đều sẽ cực kỳ suy yếu. Chuyện này đối với vương gia không phải là chuyện tốt sao? Rồi, coi như Tiêu Trạm leo lên được hoàng vị, nhưng trải qua phen ác đấu này, hắn tất yếu cần một khoảng thời gian rất dài để chỉnh đốn triều cương. Phò mã hiện tại lại sinh mệnh nguy cấp, trong thời gian ngắn không cách nào phân ưu giúp hắn. Vậy nên Tiêu Trạm chắc chắn sẽ lực bất tòng tâm; lúc đó vương gia có thể nhân cơ hội mà âm thầm phát triển thế lực của mình. Tiêu Trạm là một người có tài năng, tuyệt không phải hạng người hèn hạ kém tài. Ngày còn làm Thái tử, hắn đã một lòng muốn cải cách tệ nạn trong triều. Nếu hắn làm Hoàng đế, khẳng định sẽ quyết đoán cải cách. Hắn đứng ở góc độ bách tính suy xét, sẽ đắc tội rất nhiều với nhóm quyền lợi trong triều đình. Khi hắn đăng cơ, triều đình vừa mới trải qua huyết tẩy, các phương diện vốn cũng không ổn định như vậy mà Tiêu Trạm còn tiến hành cải cách như thế. Ngài nghĩ xem, hắn có được lòng người sao? Lòng người nếu đã không hướng về hắn, đến lúc đó vương gia âm thầm hành động. Tiêu Tông đã không, Tiêu Liên lại vô năng, lòng người tất nhiên thuộc về ngài."

Tiêu Dương híp mắt, trầm tư cực kỳ lâu. Trong chốc lát, tình thế của hắn đột nhiên sáng suốt tựa như mây đen tan đi là ánh dương. Hắn khom người, cung kính đánh cái lễ: 

"Tiên sinh chi ngôn để bản vương hiểu ra, Tiêu Dương vô cùng cảm kích. Ngày khác bản vương nếu leo lên đế vị, nhất định sẽ cho tiên sinh hưởng không hết vinh hoa phú quý!"

Qua những năm tháng chịu thiệt thòi, nhờ có Lê Xương ở phía sau yên lặng hiệp trợ, bằng không Tiêu Dương cũng đi không đến ngày hôm nay. Không nói chi xa, chỉ bằng việc Dư Lương để Bàng Chiến đến Đoan vương phủ thuyết phục mới xảy ra gần đây nhất. Tiêu Dương vốn rất thưởng thức Dư Lương, muốn biến hắn thành người của mình cho nên lúc đó Bàng Chiến tới, Tiêu Dương có động tâm. Nhưng là Lê Xương phân tích cho, Tiêu Dương mới bỏ đi ý nghĩ đó. Mà sự thật chứng minh, Lê Xương rất có tầm nhìn, bằng không hiện tại e là Tiêu Dương đã bị Dư Lương làm liên lụy. Rồi qua cuộc nói chuyện hôm nay, Tiêu Dương càng thêm sùng bái Lê Xương.

Lê Xương gộp hai tay áo lại và chắp tay cung kính hoàn lễ, "Vương gia nói quá lời. Ta là khâm phạm của triều đình, vốn không có cơ hội sống, là Trần Phi nương nương năm đó liều chết cứu ta... Phần nhân tình này ta không thể báo đáp. Bây giờ nương nương đã ra đi, ta tự nhiên nguyện ý vì vương gia cống hiến sức lực, máu chảy đầu rơi cũng không chối từ!"

"Vương gia, hãy nhớ kỹ những gì ta và ngài trao đổi hôm nay, nhất định phải lấy lòng An Vương, dùng hết khả năng trợ giúp hắn quét sạch Tiêu Tông. Tiêu Trạm nội tâm thiện lương, một khi hắn lên làm Hoàng đế, ngài nhất định phải biểu lộ ra vô cùng đáng thương, nếu cần khóc thì khóc."

Tiêu Dương: "Bản vương nhớ kỹ."

...

Buổi chầu ngày hôm sau, Tiêu Trạm ngồi ở ghế bên cạnh long ỷ, hướng về Dương Đình và Tưởng Sĩ Đường nháy mắt. Bởi vì chưa phải là Hoàng đế cho nên không thể ngồi ở long ỷ. Ngự Sử trung thừa Dương Đình luôn luôn ủng hộ Tiêu Trạm. Hôm qua, Tiêu Trạm đã gọi Dương Đình và Tưởng Sĩ Đường vào Ngự Thư Phòng tiết lộ tâm tư của mình. Tưởng Sĩ Đường vốn là một người ngu trung, chỉ trung thành với Hoàng đế Tiêu Quan, nhưng sau nhiều lần bị Cố Vân Cảnh và Tiêu Mộ Tuyết đả động từ lòng son dạ sắt đến thần tử đại nghĩa, Phò mã thao thao bất tuyệt nói rất nhiều ngày. Tưởng Sĩ Đường vốn là kính trọng Cố Vân Cảnh, bây giờ nghe Phò mã nói xong, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là cảm thấy có đạo lý. Làm một người thần tử, hẳn là trung với minh quân, chớ không phải ôm khư khư những cái giáo điều cứng ngắc, đi đối với một quân chủ ngu ngốc vô năng nói gì nghe nấy. Kể từ khi khi đó, tâm ý Tưởng Sĩ Đường dường như thay đổi, dần dần có khuynh hướng đi theo Tiêu Trạm. Hiện tại thời cuộc hỗn loạn như thế này, nếu Tiêu Trạm có thể lên làm quân vương thì thiên hạ sẽ như một cái hải thanh hà yến. Tưởng Sĩ Đường cảm thấy khung cảnh này rất không tệ nên khi biết được tâm ý của Tiêu Trạm, hắn cũng không phản đối.

Tiêu Trạm là con trai trưởng của Hoàng hậu, hoàng vị lẽ ra phải do hắn kế thừa - Ngự Sử trung thừa Dương Đình sau khi nghe xong càng là giơ hai tay đồng ý, bởi ở trong mắt hắn, Tiêu Trạm là người thừa kế tốt nhất. 

Bây giờ tại lúc thượng triều, nhìn thấy Tiêu Trạm đưa tới ánh mắt, hai người tự hiểu, kẻ trước người sau đứng dậy.

Dương Đình: "Bây giờ bệ hạ hôn mê bất tỉnh, các Thái y thúc thủ vô sách. Mà nước không thể một ngày không có vua, cho nên hãy sớm đề cử người thừa kế hoàng vị, để có thể bình ổn giang sơn xã tắc, bình ổn lòng dân."

Tưởng Sĩ Đường: "Thần nghĩ Dương đại nhân nói có lý. An Vương điện hạ nhân phẩm quý giá, lại là Hoàng hậu sở sinh, lẽ ra kế thừa ngôi vua."

Tiêu Tông và Tần Nhiếp nghe xong sắc mặt đều tái đi. Bọn họ thật sự không ngờ Tiêu Trạm hành động nhanh như vậy. Tiêu Tông muốn đứng ra phản bác nhưng Tần Nhiếp kéo tay áo hắn, ra hiệu không nên vọng động.

Trong đảng phái Chiêu Vương có người đứng dậy: "Thần thấy việc này không ổn. Bệ hạ tuổi xuân đang độ, bây giờ chỉ là hôn mê đột ngột, An Vương điện hạ đã vội vã đăng cơ, về công hay tư đều dường như có điều không phải."

Lại có một người đứng ra: "Bệ hạ lâm thời phát bệnh, cũng không có thánh chỉ truyền vị, tuy nhiên mấy năm nay người mà bệ hạ thương yêu nhất chính là Chiêu Vương điện hạ, vậy nên hoàng vị lẽ ra phải do Chiêu Vương kế thừa."

Tiêu Trạm cũng không lên tiếng, chỉ nhướn mày lẳng lặng nhìn xem tuồng kịch. Hắn muốn biết Tiêu Tông còn có bao nhiêu thủ đoạn?

Dương Đình: "An Vương điện hạ tính cách nhân hậu, tứ hải đều phục. Các ngươi không tôn sùng người nhân hậu làm đế vương, ngược lại đi tôn sùng một người tàn bạo thích giết chóc làm đế vương, các ngươi muốn Tiêu Quốc biến thành một quốc gia hiếu chiến?"

Dương Đình không ưa đảng phái Tiêu Tông. Trước kia bởi vì có bệ hạ làm chỗ dựa cho chúng nên hắn chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì. Nhưng hôm nay tình thế đã khác, hắn tự nhiên sẽ dám phát tiết toàn bộ oán khí.

Mà đảng phái Chiêu vương rất biết xem tình thế. Trước đó bởi vì có Cố Vân Cảnh, biết Phò mã lợi hại nên không dám phản đối Tiêu Trạm. Nhưng bây giờ không có Phò mã, Tiêu Trạm giống như gãy mất một cánh tay. Môn hạ Tiêu Tông có rất nhiều, và bọn hắn đều biết giữa Tiêu Tông và Tiêu Trạm chắc chắn sẽ có một trận đấu sống còn. Kỳ thật xét theo thực lực thì Chiêu Vương có vây cánh đông đảo, ở điểm này đã thắng Tiêu Trạm một bậc. Vả lại, hai ngày trước Tần Nhiếp còn tự mình bôn tẩu, rót cho những người này không ít thuốc mê. Hiện tại trong bọn họ có rất nhiều người thậm chí đã chuẩn bị hi sinh vì Chiêu Vương, nên đương nhiên họ sẽ không sợ gì.

Nhất thời, trong triều lâm vào phân tranh cực lớn. 

Khóe mắt Tiêu Trạm tạo nên một vòng ý cười; hắn ngồi nhìn hí kịch thật lâu mới rốt cục lên tiếng. Hắn nghiêm mặt nói: 

"Các vị ái khanh nói đều có lý. Việc này bản vương sẽ cân nhắc kỹ lưỡng. Các khanh hôm nay còn có việc muốn bẩm sao? Vô sự bãi triều!"

Tiêu Trạm không tỏ thái độ, hắn ném kíp nổ ra ngoài như thế là vì muốn dẫn Tiêu Tông làm ra chút việc gọi là chó cùng rứt giậu. Vậy hắn mới có đủ lý do để tiêu diệt.

......

Trấn Viễn Hầu Phủ.

Thượng Quan Hề Nhược ngay khi nhận được tin, tọa kỵ như bay một đường không nghỉ ngơi. Mà đường sá từ Vong Ưu Cốc đến vương thành cực kỳ xa xôi. Thượng Quan Hề Nhược sinh sống trong cốc từ nhỏ, chưa từng tiếp xúc với quá nhiều người cho nên Vũ Thanh U lo lắng nàng lỡ như gặp chuyện gì khó giải quyết cho nên cũng đi theo. Trên thực tế, Vũ Thanh U lo lắng Thượng Quan Hề Nhược phản ứng khi gặp Tiêu Mộ Tuyết.

Tọa kỵ mà hai người cưỡi là Phi hoàng thú, ngày đi nghìn dặm, bởi vậy rất nhanh đã đến vương thành. Đây là lần đầu tiên hai người ra cốc, không có tiếp xúc với thế gian, cũng không biết Trấn Viễn Hầu Phủ ở đâu, may là thanh danh Hầu phủ khá lớn, tùy tiện hỏi người qua đường đã biết được. Hai người đi theo phương hướng người dọc đường chỉ dẫn, rốt cục đi tới trước cửa Hầu phủ.

Hạ nhân không biết thân phận hai người, vả lại từ khi Cố Vân Cảnh gặp chuyện, bọn họ càng thêm cảnh giác, nếu không có cái gì chứng minh thân phận thì không được vào. Mà hai người lại không có tín vật hay thiệp mời, dĩ nhiên là không thể vào. Lúc này, Thải Nguyệt mới trở về từ Thái Y Viện, cầm không ít thuốc, đi tới cửa nhìn thấy tình cảnh này, khiển trách hạ nhân, đồng thời quay đầu đối với Vũ Thanh U cung kính nói:

"Vũ tiền bối, Hề Nhược, hai người đến nhanh như vậy? Mau mau vào trong."

Thải Nguyệt vốn chỉ gọi Thượng Quan Hề Nhược tới, không ngờ Vũ Thanh U cũng tới. Y thuật của Vũ Thanh U cao hơn Thượng Quan Hề Nhược, bởi vậy Thải Nguyệt cảm thấy Cố Vân Cảnh có khả năng được cứu nhiều hơn.

Sau đó, Thải Nguyệt trừng mắt với hạ nhân. Rồi ba người vào cửa, xuyên qua hành lang, một đường đi đến phòng của Cố Vân Cảnh.

Tiêu Mộ Tuyết đang nhẫn nại thay thuốc cho Cố Vân Cảnh, thấy hai người Vũ Thanh U, nàng như nhìn thấy cứu tinh, buông băng gạc thảo dược trong tay.

"Sư nương, Hề Nhược muội muội, Vân Cảnh bị thương rất nặng, hai người mau cứu nàng..."

Lúc đầu, Vũ Thanh U chỉ xem Tiêu Mộ Tuyết là Công chúa điện hạ tôn quý chứ không dám coi nàng là đồ tức của mình. Nhưng một tiếng sư nương đã kéo lại khoảng cách giữa hai người.

Vũ Thanh U gật đầu: "Uhm, con đừng hoảng hốt. Tình huống cụ thể, Thải Nguyệt đã nói rõ trong thư. Ta đã có phương án chẩn bệnh."

Thượng Quan Hề Nhược đối với Tiêu Mộ Tuyết ôn hòa cười: "Công chúa, chuyện cứu người ngài đừng hoang mang, chúng ta đã có phương pháp."

Nghe vậy, Tiêu Mộ Tuyết xác thực ít bối rối đi rất nhiều.

Vũ Thanh U nhanh chóng đem ra một loạt kim châm và nhìn Tiêu Mộ Tuyết, thế mà bà lại bỗng do dự, bà còn tưởng rằng thân phận Cố Vân Cảnh chưa bị Tiêu Mộ Tuyết phát hiện. Bà nói:

"Công chúa điện hạ, hiện tại ta và Hề Nhược sẽ chữa thương cho Vân Cảnh, trong quá trình này không thể để bất kỳ ai quấy rầy. Nên có thể phiền điện hạ ra ngoài một chút hay không?"

Tiêu Mộ Tuyết vội gật đầu: "Vâng, vậy ta đi ra ngoài."

Tiêu Mộ Tuyết và Thải Nguyệt thối lui đến cửa và nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Hai mẹ con Vũ Thanh U nghe được tiếng đóng cửa mới thả lỏng, nghiêm túc chẩn trị. Họ vén chăn lên, cởi sạch quần áo Cố Vân Cảnh, rồi trên mặt là khó có thể tin... Mặc dù Thải Nguyệt đã miêu tả qua tình huống nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn là có rung động rất lớn. Người bình thường nếu bị tổn thương như thế này đã mất mạng, nhưng Cố Vân Cảnh vậy mà còn sống như một kỳ tích. Mặc dù mạch tượng rất suy yếu, rất hỗn loạn, nhưng vẫn còn một hơi... Không biết nàng có bao nhiêu ý niệm muốn sống mới có thể níu giữ được hơi tàn này.

Vũ Thanh U đã không biết điều mà giúp Cố Vân Cảnh muốn sống tiếp là tình yêu và quyến luyến dành cho Tiêu Mộ Tuyết.

Thượng Quan Hề Nhược nhìn xem xuân phong ấm áp Cố Vân Cảnh trở thành gần chết nửa tàn như vậy, tâm nàng đau đớn giống như bị đục một lỗ hổng. Nàng kềm nén không được nữa, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

Cố Vân Cảnh là người nàng yêu sâu đậm; nàng một mực ngóng trông người yêu có thể bình an khỏe mạnh, không nghĩ Cố Vân Cảnh trở về đô thành vậy mà thành như vậy. Nếu biết như thế này, Thượng Quan Hề Nhược nhất định sẽ không để cho Cố Vân Cảnh về Hầu phủ, cho dù là quỳ khóc cầu xin cũng sẽ không buông tay, sẽ lôi kéo Cố Vân Cảnh.

Người khổ sở không chỉ có Thượng Quan Hề Nhược mà Vũ Thanh U cũng tâm tình phức tạp, liên tiếp thở dài một hồi mới có vẻ bình phục tâm tình, để kim châm trong tay không còn run rẩy... Tay trái bà cầm châm, tay phải sờ mạch Cố Vân Cảnh, mày cau đến đáng sợ:

"Nàng trước đó đã ho ra máu, mạch tượng vốn đã cực kỳ suy yếu lại hỗn loạn."

Dò xét mạch tượng xong, Vũ Thanh U dời bàn tay đến giữa ngực Cố Vân Cảnh nhẹ nhàng ấn niết, cảm nhận một chút nhịp đập.

"Tâm mạch tổn thương cực lớn, nhịp tim rất yếu. Hề Nhược, con đỡ nàng dậy, ta cần thi châm ở sau lưng."

Các ngón tay Thượng Quan Hề Nhược không ngừng run rẩy mỗi khi đụng vào Cố Vân Cảnh, mà tâm cũng đau thêm mấy phần.

Vũ Thanh U thấy thế, khẽ quát: "Hề Nhược đừng phân tâm, mau đỡ cho ổn."

Tiếng quát quả nhiên để Thượng Quan Hề Nhược bình tĩnh không ít, nàng đáp: "Dạ."