130
Lữ Lâm mất hết can đảm. Hắn không nghĩ tới thế cục bây giờ trở nên gian nan như thế. Mà đầu sỏ là thằng con trai không ra hồn của hắn. Hắn thẹn với Hoàng đế. Lữ gia là tội nhân thiên cổ.
"Bệ hạ!" Lữ Lâm tang thương, nước mắt tuôn đầy mặt, "Thần muôn lần chết cũng không đủ tạ hết lỗi lầm!"
"Ta không có thời gian nghe ngươi lòng son dạ sắt." Dư Lương không đổi sắc, mí mắt cũng không nâng, "Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta không muốn lãng phí thời gian, ngươi mau thẳng thắn đi."
Mặc dù nhận đả kích không nhỏ nhưng dù sao cũng đứng hàng quốc công, là trọng thần, Lữ Lâm vẫn còn duy trì lý trí.
Dư Lương ở Quốc Công Phủ mấy năm, Lữ Lâm cũng thường nghe thằng con nhắc tới nên cũng có chú ý. Lại thêm kinh lịch qua chuyện Khúc Phi Khanh, Quốc công gia càng thêm thấu triệt Dư Lương - là con chó tâm ngoan thủ lạt, vì nổi bật, vì vinh hoa phú quý, chuyện gì cũng làm. Đối với người âm hiểm độc ác như thế, càng cường ngạnh sẽ chỉ càng thêm hỏng bét, cục diện càng khó thu xếp. Mà Dư Lương lần này rõ ràng có xu thế chó cùng rứt giậu. Nếu ép hắn, trên dưới Lữ gia e là khó thoát được kiếp nạn này. Lữ Lâm rất trung tâm, rất muốn lấy chết tạ tội, nhưng đồng thời hắn cũng biết mình hiện tại không thể chết vì trên vai còn gánh vác trách nhiệm, nhất định phải nghĩ biện pháp thoát ly khỏi tay Dư Lương và tìm cơ hội báo tin ra ngoài.
Sau khi phân tích lợi và hại ở trong lòng, Lữ Lâm cố làm ra tư thái chịu thua.
"Cổ nhân nói kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi muốn tài sản Lữ gia thì lấy đi. Lão phu chỉ có một thỉnh cầu, đó là không muốn lạm sát kẻ vô tội." Lữ Lâm bùi ngùi thở dài, "Bất quá khế ước khế đất và ngân lượng tại tiền trang, ngươi không thể cầm đi ngay được, bởi vì muốn lấy từ đó phải hao phí công sức."
Dư Lương biết Lữ Lâm không có gạt người. Hầu tại Lữ Phủ mấy năm, hắn nhất thanh nhị sở nội tình Lữ gia. Lữ Lâm có thằng con phá gia cho nên đại bộ phận tài sản, tiền trang, hắn đều tự quản. Vì sợ Lữ Trọng tự ý lấy ngân lượng cho nên đã liền ra một quy tắc là phải hắn tự mình ra mặt giao tiếp với quản lý tiền trang, mới có thể lấy được ngân lượng.
Dư Lương suy nghĩ ở trong lòng một lát. Thả Lữ Lâm ra ngoài thì phức tạp. Nếu không thả thì không có ngân lượng. Mà nhìn thế cục, hắn đã không còn bao nhiêu thời gian... Dư Lương đã bí quá rồi. Hắn cau mày, cắn răng nói:
"Ta sẽ thả ngươi. Nhưng tốt nhất là ngươi đừng đùa nghịch lung tung, bằng không, từ trên xuống dưới Lữ gia sẽ chết rất khó coi. Đi, dọn dẹp một chút, xuống tiền trang."
Sau đó, Dư Lương cho Lữ Lâm cầm quần áo tới, còn hắn thì ngồi uống nước. Lữ Lâm thu xếp chỉnh tề, ngồi tại xe ngựa Dư Lương chỉ định.
Bánh xe lăn trên đường đá, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, một đường hướng về phía tiền trang Lữ gia mà chạy. Dư Lương tâm cơ rất nặng, hắn cột Lữ Lâm trong xe, che miệng. Sau lại dùng chủy thủ kề cổ, không cho Lữ Lâm có cơ hội nhào ra ngoài cầu xin giúp đỡ.
...
Sau khi thương nghị với Đặng Khoan, Cố Vân Cảnh thuật lại toàn bộ từ đầu đến cuối cho Tiêu Trạm. Tiêu Trạm lúc này điều động rất nhiều binh sĩ, trợ giúp Phò mã phá án. Binh lính chia hai đường. Một theo Đặng Khoan đi thăm dò giao dịch của các tiệm vũ khí trong đô thành. Còn lại thì theo nàng và Tiêu Mộ Tuyết đi điều tra các giao dịch trong thị trường ngựa.
Hai người ngồi tại xe ngựa sang trọng, binh lính sau lưng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang theo sát. Nhìn quan phủ trang nghiêm như vậy, dân chúng cũng nhao nhao nhường đường. Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa màu đen đơn giản vừa vặn ngược hướng lái tới. Xe ngựa màu đen lúc đầu đi rất nhanh nhưng khi thấy nhiều quan binh cũng thả chậm lại tốc độ. Rồi xe ngựa nghiêng qua một bên, không dám cướp đường xe Hầu Phủ.
Liên tiếp lao lực, thể xác và tinh thần của Cố Vân Cảnh đã mệt mỏi, nàng yếu ớt nhắm mắt dưỡng thần trong xe. Tiêu Mộ Tuyết thì tựa trên xe lẳng lặng phân tích thế cục.
Phía sau thật xa truyền đến tiếng Tưởng Sĩ Đường. Cố Vân Cảnh mở mắt, vén rèm, nhìn ra sau rồi phân phó xa phu thả chậm tốc độ để Tưởng Sĩ Đường theo kịp.
Tưởng Sĩ Đường ghìm dây cương, tuấn mã đảo quanh hai vòng tại chỗ. Hắn cung kính chắp tay nói:
"Phò mã, An Vương điện hạ phái ta đến tương trợ ngài."
Cố Vân Cảnh đưa tay, mỉm cười, ra hiệu không cần đa lễ, nói:
"An Vương điện hạ thật sự hiểu tâm ta. Có Tưởng đại nhân hỗ trợ rất tốt."
Đúng lúc Cố Vân Cảnh muốn buông rèm thì ánh mắt lướt qua chiếc xe ngựa màu đen, nàng nheo mắt quan sát xa phu tỉ mỉ.
Xa phu ước chừng hai mươi tuổi, ăn mặc phổ thông nhưng trên ngón trỏ tay phải lại mang ban chỉ phỉ thúy; chưa hết, ánh mắt xa phu này thỉnh thoảng cứ liếc về phía một bên. Thông qua hai điểm này, nàng biết xa phu có vấn đề. Hiện tại là thời kì phá án mấu chốt, một khả nghi cũng không thể buông tha. Phản ứng đầu tiên của Cố Vân Cảnh là nghĩ người bên trong xe ngựa đó có thể có liên quan đến bản án hay không?
Gần đây, nàng và Tiêu Mộ Tuyết phân tích cặn kẽ tình tiết. Thông qua phân tích thì biết kho ngân bị mất tuyệt đối không phải bình thường vì phía sau còn liên luỵ rộng rãi. Vì muốn bắt được trọn ổ từ người gây án đến chủ mưu phía sau màn, Cố Vân Cảnh lựa chọn không đánh cỏ động rắn (đả thảo kinh xà), mà triệu Cố Trung tới theo dõi chiếc xe, có tình huống gì thì báo cáo.
Cố Vân Cảnh buông rèm, lùi về trong xe ngựa.
"Nơi này cách chợ ngựa còn một đoạn, Phò mã có muốn ngủ trước một hồi?" Tiêu Mộ Tuyết nói.
Cố Vân Cảnh giãn người, làm ra trạng thái tinh thần phấn chấn, "Vừa rồi ta đã ngủ đủ, đỡ mệt rồi, Tuyết Nhi không cần lo cho ta quá. Ta còn có rất nhiều lời muốn nói với nàng."
Nghe vậy, Tiêu Mộ Tuyết yên tâm không ít.
"Tuyết Nhi đang lo lắng cho phụ hoàng phải không?"
"Uh."
Bình tĩnh mà xem xét thì Tiêu Quan không phải là một vị Hoàng đế tốt. Nhưng cái cách mà hắn đối xử với con gái bảo bối này thì tốt đến không thể miêu tả. Tiêu Mộ Tuyết mặc dù là xuyên qua nhưng trong khoảng thời gian đó, nàng vẫn cảm nhận được tình thương của cha trên người Tiêu Quan. Và thời gian dần trôi qua, nàng đã xem Hoàng đế là cha mình.
Công chúa có vẻ nghi hoặc, "Lúc trước không phải Phò mã nói để Thượng Quan tiền bối điều trị cho phụ hoàng sao? Thế nhưng vì sao ta không thấy động tĩnh?"
Cố Vân Cảnh than nhẹ, trên mặt tuấn nhã tuyệt luân hiện lên tình cảm rất là phức tạp. Nàng dịch người, nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Mộ Tuyết đặt trong lòng bàn tay của mình và vuốt ve, ôn nhu nói:
"Ta sẽ nói thật, nàng chớ có trách. Kỳ thật, ta nói như vậy chỉ là vì không muốn nàng lo lắng.... Thực tế là, ta không muốn sư phụ trị liệu. Mặc dù cách làm này có vẻ cá nhân nhưng nó thật sự có chỗ thích hợp."
Tiêu Mộ Tuyết không có phản ứng gì thái quá, chỉ là bình tĩnh hỏi vì không hiểu:
"Vì sao?"
"Nàng cảm thấy phụ hoàng tỉnh lại thật sự có trợ giúp cho triều cục trước mắt? Người duy nhất lo lắng ngoại hoạn (giặc ngoài) trong triều hiện tại chỉ có An Vương điện hạ mà thôi. Chiến tranh còn chưa kết thúc, án kho ngân còn chưa phá. Phụ hoàng một khi tỉnh lại, không những không có trợ giúp mà ngược lại tình huống có thể càng thêm hỏng bét. Thứ cho ta nói thẳng, triều đình hiện tại đã không còn cần vị Hoàng đế chỉ thích phô trương, lòng nghi ngờ trùng điệp." Cố Vân Cảnh chậm rãi nói.