Khế Ước Ngày Xuân

Chương 58: Vợ Là Lớn Nhất




“Chiến thắng lần này của các cậu tất nhiên đáng chúc mừng, nhưng…” Huấn luyện viên đứng trước mười mấy thành viên đội bóng, nói lời thấm thía: “Cùng một đối thủ như trận vòng loại, mà số điểm chúng ta có được lại không bằng lần trước, có từng tự hỏi là vì nguyên nhân gì không?”

Mọi người chẳng ai nói gì, tất cả cùng dời mắt nhìn sang giữa đội, Lục Sâm chỉ đành lên tiếng trước sự mong chờ của mọi người: “Đi ngược dòng, không những không tiến bộ còn thụt lùi.”

Huấn luyện viên gật đầu: “Học viện Điện tử đã nghiên cứu chiến thuật của chúng ta, tìm cách để đột phá chúng ta, bản thân chúng ta lại không tiến bộ. Tuy lần này thắng hiểm, nhưng chưa chắc lần sau sẽ may mắn như vậy.”

“Lần này vào tốp bốn là thành tích tốt nhất từ xưa đến nay của Học viện Quản trị Kinh doanh, theo tôi thấy, các cậu rất có năng lực đạt giải quán quân, nên mong mọi người đừng quá dễ hài lòng với thực tại.”

“Trong những trận đấu trước đó, Tiểu Trác luôn là chủ lực ném rổ của đội chúng ta.” Huấn luyện viên nhìn Trác Dật Nhiên: “Nhưng lần này trạng thái không tốt, cũng tồn tại vấn đề khách quan.”

“Tình trạng đặc biệt.” Trác Dật Nhiên chưa kịp lên tiếng, Lục Sâm đã nói trước.

“Tôi không nhắm vào ai cả, nhưng Omega ra sân thi đấu quả thật là chuyện chưa từng có.” Huấn luyện viên thở dài: “Giống lần này vậy, nhỡ thật sự kiểm tra ra để lộ pheromone trong sân, chúng ta sẽ bị xem là phạm luật, vậy chẳng phải dù có lý cũng không biện bạch được à?”

Ý ông muốn nói không thân thiện lắm, mọi người bất giác hít sâu.

Trác Dật Nhiên vừa ngước mắt đã nghe Lục Sâm nói: “Mọi người luôn chú ý phun nước khử, huống chi pheromone là thứ cả hai giới tính đều có, nếu lo lắng Omega, vậy Alpha cũng thế thôi.”

“Nhưng Alpha sẽ không chủ động phát tình.” Huấn luyện viên nói thẳng: “Cũng không đến mức phải tiêm thuốc ức chế để ra sân.”

“Có em ở đây.” Giọng Lục Sâm trầm hơn: “Sau này sẽ không thế nữa.”

Thái độ của anh rất cứng, huấn luyện viên nghe thế sửng sốt, bèn dịu giọng: “Tiểu Trác là do cậu đưa vào đội, tôi biết cậu muốn bảo vệ cậu ấy. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở mọi người phải chuẩn bị sẵn ở nhiều phương diện.”

“Tôi cũng không trực tiếp chỉ dẫn các cậu nên không nói nhiều nữa.” Huấn luyện viên nhìn tất cả một lượt: “Cụ thể thì vẫn cứ nghe theo sắp xếp của đội trưởng Lục các cậu, mong mọi người cố gắng hơn.”

Đến khi huấn luyện viên khuất bóng hẳn ở cửa sân bóng rổ, Chung Hàn mới mắng: “Ông ấy cũng biết ông ấy không chỉ dẫn chúng ta ngày nào à? Đứng đó nói chuyện mà không thấy chột dạ.”

“Lời huấn luyện viên nói cũng có lý.” Trác Dật Nhiên lên tiếng: “Quả thật sau này nên chú ý hơn.”

“Nói thì dễ, nhưng đội chúng ta có ai thay thế được vị trí của cậu chứ?” Chung Hàn bĩu môi: “Vả lại dù phong độ kém đi một chút đã sao, chẳng phải chúng ta cũng loại được Học viện Điện tử đó ư?”

“Đúng rồi.” Do dự một lúc, Hướng Gia hỏi: “Tôi nghe nói Khuông…”

Vừa nói được mấy chữ, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân cực lớn, mọi người cùng quay đầu, nào ngờ vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay, Khuông Kiệt vừa huýt gió vừa vào: “Chị dâu bé à, mấy ngày không gặp, nghe nói cậu phân hóa thành Omega rồi?”

“Tôi nói này chị dâu bé, cậu đến kỳ phát tình thì cứ nằm ngoan ở nhà thôi, chờ tối đội trưởng về an ủi cậu là được mà.” Khuông Kiệt cười gian trá với Trác Dật Nhiên: “Cứ nằng nặc ra sân cho bằng được, hèn gì Đàm Phi quấy rối cậu.”

Mọi người đều nhíu mày, sắc mặt Lục Sâm cũng đanh hơn ban nãy, trước khi anh mở miệng, Khuông Kiệt đã lấy một tờ giấy A4 nhăn nhúm trong túi mở ra cho họ xem, không ngờ lại là một bản “Đơn xin tham gia thi đấu”.

“Lúc trước bị cấm thi đấu bốn tháng.” Khuông Kiệt đắc chí lắm: “Đúng lúc hôm nay ngày cuối.”

Không chờ mọi người lên tiếng, Chung Hàn đã nói với giọng quái gở: “Cậu nằm mơ đi.”

“Cậu xúc động làm gì?” Khuông Kiệt vẫn bình tĩnh chỉ lên dấu mộc màu đỏ phía dưới: “Bộ Thể thao đã đồng ý rồi.”

“Về thì được thôi.” Lục Sâm nói: “Làm dự bị đã.”

“Có nhầm không vậy?” Khuông Kiệt cười vài tiếng nghe cực khoa trương: “Cậu bảo tôi làm dự bị cho một Omega?”

“Mấy trận trước toàn là thành tích người ta đấy, đến hai trận cuối thì cậu về tranh công à?” Chung Hàn châm chọc: “Cậu tưởng cậu là ai?”

“Cạnh tranh trong thể thao, nói chuyện bằng thực lực.” Khuông Kiệt cầm một quả bóng bên cạnh, nhìn Trác Dật Nhiên: “Đấu vài trận không?”

“Muốn phạm luật thêm một lần nữa sao?” Lục Sâm chắn trước mặt Trác Dật Nhiên.

“Đội trưởng.” Khuông Kiệt đập bóng xuống đất vài cái: “Cậu không thể bảo vệ cậu ta trên sân đâu.”

Trác Dật Nhiên ghét nhất giọng điệu này của hắn, dứt khoát bước lên trước: “Solo?”

Đúng là trạng thái của cậu khi phát tình không tốt, nếu Khuông Kiệt giỏi hơn, vậy thì nhường vị trí chính thức cho người thực lực mạnh hơn cũng là lẽ đương nhiên. Cậu bằng lòng vì vinh dự của cả đội.

Hai người không phải lần đầu đấu với nhau, cũng lười nói nhiều, mọi người lùi ra rìa sân xem, chẳng mấy chốc hai người đã vào đúng vị trí dưới bảng rổ.

Lần này là Trác Dật Nhiên dẫn bóng trước, kỳ phát tình của cậu vẫn chưa kết thúc hẳn, nhưng từ sau khi được Lục Sâm đánh dấu tạm thời, trạng thái của cậu cũng bình thường lại, tuy thể lực và sức bật vẫn bị hạn chế, nhưng sự linh hoạt và phản ứng nhanh vẫn không kém khi trước.

Qua một khoảng thời gian tập luyện cực khổ để thi đấu, trình độ của cậu đã tốt hơn đợt trước solo với Khuông Kiệt nhiều, quả đầu tiên, cậu chẳng mất nhiều công sức đã tìm được cơ hội ném rổ, Khuông Kiệt nhảy lên cùng cậu nhưng vẫn chậm hơn, không chặn được.

Nhìn thế công thủ kia, có thể thấy lần này Khuông Kiệt đã có chuẩn bị sẵn, hắn chuyên nhắm vào những kỹ thuật về thể hình – điểm yếu của Trác Dật Nhiên, khiến sức bật không ai cản nổi được phát huy đến cực hạn, chẳng mấy chốc, hắn cũng ném vào rổ.

Thấy được những ưu thế nổi bật của đối phương, hai người cũng không còn khinh địch hoặc cậy mạnh nữa, lượt thứ hai cũng không thay đổi phong cách, kết quả vẫn là hai người đều ném vào, không ai nhường ai.

Lượt thứ ba, Trác Dật Nhiên tấn công lần nữa, Khuông Kiệt hạ trọng tâm xuống thấp nhất, nhìn chằm chằm vào cánh tay cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy bật lên, hắn dốc hết sức muốn theo kịp tốc độ phản ứng của cậu, muốn ngăn cản trước khi cậu kịp ném rổ.

Nhưng linh hoạt là một trong những kỹ thuật sở trường nhất của Trác Dật Nhiên, sau một chuỗi động tác, đối thủ vốn chẳng biết cậu định ném khi nào, chỉ cần chọn cơ hội tốt trong bất cứ khi nào của quá trình này cũng sẽ chiếm được cơ hội ném rổ một cách nhẹ nhàng.

Khuông Kiệt cực kỳ chăm chú vẫn không bắt kịp cậu, sau khi Trác Dật Nhiên nhảy lên, hắn cũng nhảy theo.

Quả này vốn chẳng khó khăn gì với Trác Dật Nhiên, cậu bắt đầu dồn sức lên cánh tay, nhưng ngay khi định ném bóng thì một mùi hương quái lạ vờn quanh mũi, khiến cậu trợn to mắt.

Như bị kim đâm vậy, cơ bắp toàn thân cậu run lên, cánh tay cũng mất sức theo.

Song, gần như ngay lúc đó, một mùi hương quen thuộc đã bao phủ lên bầu không khí xung quanh, bấy giờ Trác Dật Nhiên mới có sức để ném…

Để lỡ góc độ tốt nhất, quả bóng va lên bảng rổ, xoay một vòng quanh vành rổ, cuối cùng vẫn rơi vào lưới.

Một vận động viên sẽ mặc kệ tất cả khi đang thi đấu trong sân, thấy bóng không rơi ra ngoài, trái tim đang lơ lửng của Trác Dật Nhiên cũng ổn định lại, quên mất đôi chân đang nhũn ra của mình có chống đỡ được cơ thể khi đáp xuống đất không.

Ngay sau đó, một đôi tay vươn ra ôm lấy eo cậu, đón cậu vào lòng một cách vững vàng.

Còn Khuông Kiệt đối diện thì như chịu kích thích nào đó ở giữa trời, mông của hắn va mạnh lên đất.

“Tôi biết ngay mà.” Trác Dật Nhiên chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng lạnh lùng của Lục Sâm: “Cậu luôn không biết cách làm đúng luật.”

“Dùng pheromone là thủ đoạn phạm luật hèn hạ nhất.” Cả Lâm Dương dễ tính nhất cũng tức giận, cậu ta vươn tay chỉ thẳng vào Khuông Kiệt: “Cậu như vậy khác gì Đàm Phi chứ?”

Bầu không khí vẫn nồng mùi hương, Lâm Dương khó chịu xoay người nhìn Lục Sâm: “Đội trưởng, cũng đại khái rồi, cậu mạnh quá liên lụy luôn người khác đó.”

Bất giờ mùi hương mới tản đi một ít, Hướng Gia lập tức mở cửa sổ trong nhà thi đấu để thông gió, Alpha ở đây mới hoạt động tay chân đang rất khó chịu của mình.

“Tôi chỉ muốn thử cậu ta mà thôi, không ngờ lại yếu ớt hơn cả tưởng tượng của tôi.” Khuông Kiệt vẫn ngồi bệt dưới đất, nhếch môi cười: “Nhìn thấy chưa, Omega yếu đuối như vậy, nếu để ra sân, chỉ pheromone của một Alpha cũng đủ khiến cậu ta không động đậy nổi.”

“Nếu đang thi đấu,” Lục Sâm nói, “thì cậu không bị đơn giản như bị cấm thi đấu thôi đâu.”

“Sân bóng rổ vốn không phải nơi thuộc về Omega.” Trong mắt Khuông Kiệt lóe lên nét khinh thường: “Cậu ta cứ đòi ra sân thì thôi, nhưng đội trưởng, cậu cũng bị sắc đẹp mê hoặc sao?”

“Sân bóng rổ thuộc về tất cả mọi người.” Giọng của Lục Sâm lạnh hơn: “Chỉ không thuộc về những kẻ làm trái luật.”

“Chẳng lẽ cậu đúng luật lắm hay sao?” Khuông Kiệt cười nhạt: “Để một Omega phát tình ra sân chơi bóng, nhỡ pheromone của cậu ta tỏa ra một chút thôi, thành tích cả đội chúng ta sẽ bị hủy!”

“Chỗ nào quy định Omega đang phát tình không được ra sân?” Chung Hàn không nhịn nổi nữa: “Có pheromone hay không thì máy kiểm tra đo lường quyết định, đến lượt cậu chõ mũi vào à? Đừng ‘chúng ta chúng ta’ như thế, cậu chưa chơi trận nào của giải cúp tân sinh viên này đâu.”

“Các cậu mẹ nó uống nhầm thuốc lú của tên Omega này rồi hả?” Khuông Kiệt trợn tròn mắt: “Học viện Quản trị Kinh doanh đâu phải thiếu người, để một Omega ra sân, nói ra ngoài người ta sẽ cười rớt hàm đấy.”

“Cạnh tranh thể thao, dùng thực lực nói chuyện.” Trác Dật Nhiên lặp lại lời Khuông Kiệt đã nói trước đó: “Cậu đã thua hai lần trước một Omega, tôi cảm thấy việc này mới khiến người ta cười rớt hàm đấy.”

“Cậu ỷ mình có Alpha bảo vệ đó thôi?” Khuông Kiệt hừ một tiếng: “Nhỡ lần sau lại phát tình trong sân thì sao? Định để đội trưởng cắn cổ cậu ngay tại chỗ à?”

Câu này của cậu ta chọc thẳng trúng tim đen, bỗng chốc không còn ai phản bác ngay nữa.

“Lục Sâm, tôi luôn nể cậu là thằng đàn ông, nhưng từ khi ở bên cạnh cậu ta, cậu cứ như trở nên mụ mị vậy.” Khuông Kiệt chống tay lên đất, đứng dậy một cách khó khăn: “Rõ ràng trước đây cậu ghét Omega nhất mà.”

“Cậu tưởng ai cũng giống cậu à?” Lục Sâm hỏi ngược lại.

“Cậu dám nói không phải xem? Đám đê tiện hở chút là phát tình kia, đám quái vật cố ý dùng pheromone để dụ dỗ cậu, nằm lăn lộn trên đất như mấy con côn trùng.” Khuông Kiệt hừ lạnh: “Cậu đã lạnh lùng nhìn họ như thế nào? Tôi nhớ rõ lắm đấy.”

Lời so sánh của hắn quá ác ý, nhưng lại không phải hoàn toàn là bịa đặt, khiến trái tim Trác Dật Nhiên hẫng một nhịp.

“Ai mà ngờ được.” Khuông Kiệt liếc nhìn Trác Dật Nhiên, rồi nhìn Lục Sâm: “Bây giờ cậu cũng trở thành loài động vật mà cậu từng khinh thường nhất.”

Mặt Lục Sâm đã đanh lại hoàn toàn.

Người trong đội đều biết tính hướng Khuông Kiệt khá đặc biệt, nhưng cũng luôn tôn trọng nó, nào ngờ cậu ta không thích Omega thì thôi, còn mang thành kiến tiêu cực như vậy.

Lời cậu ta nói đã xúc phạm rất nhiều người, Chung Hàn là người đầu tiên không chịu đựng nổi, xông lên ghìm cậu ta khung bóng rổ bên cạnh: “Cậu mẹ nó không phải do Omega sinh à? Cậu dám mắng mẹ cậu như vậy à?”

“Cậu có biết đội trưởng chỉ báo tên mười một người trong cúp tân sinh viên không?” Không chờ Khuông Kiệt nói, cậu ta lại hét lên: “Nếu không phải vì nể mặt cậu, ai mẹ nó còn giữ vị trí cho cái tên ngu si dạy mãi không chịu sửa như cậu hả?”

Khuông Kiệt sững sờ, quay đầu nhìn Lục Sâm, nhưng anh vẫn lạnh mặt, có thể thấy đã lười để tâm đến hắn rồi.

“Lúc cùng chơi bóng thời kỳ trước, rõ ràng quan hệ của chúng ta tốt lắm mà, chỉ mỗi cậu là mẹ nó không chịu ngồi yên, cứ phải đánh nhau với người bên Học viện Thể dục…” Chung Hàn càng nói càng giận, vươn tay bóp cổ Khuông Kiệt, nhưng đối phương vẫn chẳng có ý phản kháng, khiến cậu ta căm giận nghiến chặt răng.

Khuông Kiệt hé môi, nở nụ cười méo mó: “Chẳng phải Lục Sâm cũng đánh nhau với Đàm Phi vì một Omega đó sao?”

event hấp dẫn.

Chung Hàn sửng sốt, sức tay mạnh hơn nữa: “Hai chuyện này có cùng tính chất không?”

“Thôi.” Thấy Khuông Kiệt vẫn không có phản ứng, Chung Hàn buông tay: “Tình nghĩa anh em gì chứ, với cậu thì mẹ nó đéo là gì cả.”

“Anh em?” Khuông Kiệt khẽ giọng lặp lại, hắn đứng khỏi khung rổ, sửa sang lại áo quần mình, xoay người bước tập tễnh ra ngoài.

Không ai mở miệng cả, bầu không khí hiếm khi trở nên yên ắng, Khuông Kiệt sắp đi ra cửa sân bóng thì chợt xoay người nhìn Lục Sâm, cười nhạo một tiếng, nói: “Anh em sao quan trọng bằng vợ được.”