Tiết thứ hai buổi sáng của Trác Dật Nhiên là môn tự chọn, giảng viên kéo giờ nên lúc đến căn tin, bên trong đã đông nghịt người.
Cậu vừa chen vào được mấy bước thì thấy Cố Nghiêu từ xa, đối phương đã chiếm chỗ cho cậu trước, bấy giờ đang vẫy tay với cậu.
Đến trước chỗ ngồi, quả nhiên Cố Nghiêu đã lấy sẵn cơm cho cậu như đã nói trước đó.
Tâm trạng không vui bỗng chốc được chữa lành rất nhiều, Trác Dật Nhiên tươi cười với cậu ta: “Cảm ơn người anh em, cậu săn sóc quá.”
Cố Nghiêu lại không nói hùa theo cậu, hỏi với vẻ sốt ruột: “Cậu và Lục Sâm sao vậy?”
Trác Dật Nhiên không ngờ mình chưa nhắc mà cậu ta đã chủ động hỏi rồi, sửng sốt giây lát bèn hỏi: “Sao cậu biết?”
“Cậu tự xem ‘Nói Nhỏ’ đi.” Cố Nghiêu đáp.
“Nói Nhỏ” là một app xã giao do sinh viên trường họ lập ra, có tính năng tương tự như diễn đàn trường, nhưng tất cả người dùng trong đó đăng bài viết gì cũng có thể sử dụng trạng thái nặc danh, thế nên đã tạo nên một môi trường nói năng thoải mái, trở thành chiếc giường ấm áp để hóng hớt trong trường.
Trác Dật Nhiên vừa mở app đã chú ý ngay đến bài viết đang hot mới nhất ở trên cùng.
Tình cờ thấy hai nam thần Học viện Quản Trị Kinh Doanh cãi nhau…
“Như tiêu đề, hôm nay chủ thớt đi ngang qua lớp S, xui xẻo làm sao vô tình nghe thấy hai nam thần Học viện Quản Trị Kinh Doanh đang cãi nhau, chắc là vì chuyện Người Yêu Khế Ước rồi. Không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhìn Trác Dật Nhiên hơi tức giận, Lục Sâm nói cậu ấy không phải Omega gì đó, sau đó hai người chia tay trong bực bội.”
“Không phải Omega??? Nghĩ mà sợ…”
“Thật không? Không đúng đâu, tôi cảm thấy đây không giống lời mà nam thần Lục sẽ nói.”
“Tôi học lớp S, cảm thấy tám mươi, chín mươi phần trăm là thật đó, trước khi vào học hai người họ có gặp nhau trong lớp, còn chẳng thèm chào hỏi nữa kìa, thấy tình hình căng lắm, lúc đó gượng gạo cực kỳ luôn…”
“Hiểu rồi, nghĩa là Lục Sâm chê Trác Dật Nhiên không phải là Omega, không chịu làm người yêu khế ước với cậu ấy thôi. Có phải ý này không?”
“Hức, đây là… tra Alpha tiện Beta sao?”
“Bên trên, tôi nghi ngờ cậu đang mắng người, và đã tìm được chứng cứ.”
“Nếu đây là sự thật thì hơi quá đáng đó nha, ghép đôi xong lại không hài lòng với đối phương?”
“Có gì mà quá đáng, một người là Alpha, người kia là Beta, vốn không phải cặp đôi bình thường, cũng đâu phải ai cũng chấp nhận tình yêu vượt giới tính.”
“Nhưng chủ đề hoạt động này là ‘yêu đương không phân biệt giới tính’ mà, nên lẽ ra trước khi đăng ký đã đồng ý và chấp nhận mọi kiểu ghép đôi rồi chứ.”
“Vậy cũng đâu có nghĩa là không được phép có ý kiến với đối tượng được ghép đôi, chẳng lẽ đối phương không hài lòng cũng phải cắn răng ở bên nhau à?”
“Chủ thớt chỉ nghe được một câu thôi, không chừng chuyện này có điều bí ẩn gì đó, mọi người đừng lan truyền quá đáng quá.”
“+1, lúc trước luôn nghe nói tính hướng của Lục Sâm không phải Omega, nhiều Omega theo đuổi cậu ấy lắm mà cậu ấy có đồng ý ai đâu, có đáng để vì nguyên nhân này mà bỏ hoạt động không?”
“Tuy đúng nhưng Lục Sâm độc thân thì chỉ chứng minh được cậu ấy kén chọn, không chứng minh được tính hướng của cậu ấy.”
“Thôi đừng có lan truyền mấy thông tin không xác thực này nữa, nếu sự thật là vậy thì sớm muộn gì hai người họ cũng tuyên bố rút khỏi hoạt động thôi.”
“Haiz, lúc trước thấy tên hai người họ thì kích động lắm, nếu đúng thật là do giới tính mà rút lui… từ nay tôi không tin vào tình yêu nữa.”
“Quả nhiên Alpha vẫn chỉ thích Omega thôi sao? Ngay cả nam thần cũng không ngoại lệ.”
“Hóa ra tình yêu không phân biệt giới tính chung quy cũng là một quần thể ít ỏi mà thôi…”
…
“… Tốc độ kiểu này mà không làm thợ săn ảnh thì uổng thật.” Mới xem được một nửa, Trác Dật Nhiên đã than thở không ngừng.
Cố Nghiêu hỏi với vẻ sốt ruột: “Trong này nói là thật à?”
“Đại khái là đúng.” Trác Dật Nhiên thở dài: “Dù sao thì cậu ấy không đồng ý.”
“Nếu đã không chấp nhận được việc yêu đương không phân biệt giới tính, sao hồi đầu còn đăng ký làm gì.” Cố Nghiêu nhíu mày, thì thầm với vẻ bất mãn: “Không giữ chữ tín gì cả.”
“Cậu ấy nói là do bạn cùng phòng của cậu ấy lén đăng ký cho.” Trác Dật Nhiên nhún vai.
Cố Nghiêu sửng sốt: “Việc này…”
“Nhưng tôi đâu muốn làm thật với cậu ấy.” Trác Dật Nhiên khó hiểu lắm: “Chỉ diễn bừa là lấy được phiên bản giới hạn rồi, cậu ấy có cần thiết phải chống đối đến vậy không? Thật không hiểu nổi.”
“Đúng rồi.” Chợt nghĩ đến điều gì, vẻ mặt Cố Nghiêu bỗng trở nên kỳ lạ: “Hôm nay tôi có nghe một tin đồn, tính chân thật thì phải chờ kiểm chứng.”
Trác Dật Nhiên cúi đầu lùa cơm: “Ừ.”
“Cậu ấy không chịu chắc cũng có nguyên do.” Cố Nghiêu cố ý hạ thấp giọng nói, nói thật chậm: “Cậu ấy… có vấn đề về phương diện kia.”
“Phương diện… kia?” Trác Dật Nhiên kinh ngạc lặp lại, buột miệng: “Liệt dương?”
“Cậu nhỏ tiếng chút nào…” Cố Nghiêu vừa nói vừa nhướng mày với cậu, sau đó lập tức ngậm mồm lại như nhìn thấy gì.
“Không ngờ đấy, nam thần Alpha mà lại mắc bệnh này.” Trác Dật Nhiên cúi đầu nên không để ý đến phản ứng của cậu ta, cậu cười nhạo: “Thảo nào có chết cũng không chịu đồng ý với tôi, đừng nói là sợ tôi phát hiện bí mật của cậu ấy đấy nhé…”
Vừa dứt lời, cậu đã bị Cố Nghiêu đá mạnh dưới chân bàn.
“Cậu làm gì…” Trác Dật Nhiên ngẩng đầu, chưa hết câu đã im bặt lần nữa.
Nam thần Alpha bị liệt dương nọ đang đứng cạnh bàn của họ, nhìn cậu từ trên cao.