Trác Dật Nhiên xem lời từ chối của Lục Sâm như lời giận lẫy, vả lại tính cậu cũng cẩu thả nên không xem là việc gì lớn, nghĩ bụng mấy hôm nữa là ổn thôi, nào ngờ qua ngày cuối tuần, chờ đến thứ Hai đi học gặp mặt, Lục Sâm vẫn mang dáng vẻ hờ hững, như một ngọn núi băng đẩy người ta ra xa nghìn dặm.
May mà Lục Sâm còn biết giữ hình tượng “người yêu khế ước” với bên ngoài, không đến mức ra vẻ đòi chia tay vậy, anh vẫn giúp Trác Dật Nhiên chiếm vị trí ở hàng ghế sau cùng mà cậu thích nhất như bình thường.
Nam thần săn sóc như thế, thái độ tệ thì cứ mặc nó thôi. Trác Dật Nhiên là người lạc quan, vừa ngồi xuống đã chủ động làm dịu bầu không khí: “Anh Lục thân yêu hết giận tôi rồi chứ?”
Lục Sâm liếc nhìn cậu, chưa kịp mở miệng, Trác Dật Nhiên đã giành giải thích trước: “Hôm qua tôi nói đùa thôi, chẳng phải đám đệ của cậu cũng suốt ngày gọi tôi…”
Cậu dừng một lúc, ậm ừ chữ mà mình thật sự không thốt ra được: “… Cái đó à.”
Tính chất của nó còn ghê gớm hơn của “công chúa” nữa đó.
Nhưng hiển nhiên, năng lực tiếp nhận của Lục Sâm không mạnh như cậu, suy cho cùng thì ngày thường cũng hay được gọi là “anh”, “nam thần” gì đó, thi thoảng hơi lố chút thì được người ta đơn phương gọi là “ông xã”, Lục Sâm nghe nhiều rồi, hơn nữa còn giữ được vẻ điềm nhiên xem như không biết luôn.
Nhưng xưng hô “quý công chúa” cứ như chạy từ trong phim Những nàng tiên Balala[1] ra như thế, anh lớn nhường này nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy đó.
[1] Những nàng tiên Balala: là bộ phim về các cô gái siêu phép thuật Trung Quốc được sản xuất bởi Alpha Group, kể về một nhóm các cô gái phép thuật chiến đấu chống lại các thế lực xấu xa đen tối.
Trác Dật Nhiên luôn làm mới được giới hạn hiểu biết của anh với những kẻ dở hơi.
“Anh Lục thân yêu cứ đanh mặt cả ngày không mệt à?” Kẻ dở hơi trước mặt chớp mắt một cách dè dặt: “Chẳng phải tôi đang chọc cho cậu vui đó sao?”
Nghe thế, hàng mày anh tuấn của Lục Sâm nhướng lên: “Vậy cậu thấy tôi có vui không?”
“Tôi…” Trác Dật Nhiên vừa mở miệng nói một chữ đã bị cắt ngang bởi tiếng chuông reng vào học.
Giảng viên bước vào, cả lớp bỗng chốc im lặng hẳn, hai người đành phải kết thúc cuộc đối thoại dang dở, vào trạng thái học tập không lúng túng.
Không biết có phải do mùa xuân tiết trời ấm áp dễ buồn ngủ, hoặc học kỳ này vừa vào lớp S, áp lực học tập hơi nặng, tóm lại Trác Dật Nhiên cảm nhận được một cách rõ ràng rằng gần đây mình rất dễ mệt, làm việc gì cũng hay ngủ gật.
Tiết này là môn chuyên ngành cực kỳ quan trọng, giảng viên dạy học là một giáo sư lớn tuổi đáng kính. Tiết học bắt đầu vào tám giờ sáng, Trác Dật Nhiên sợ tinh thần không tỉnh táo nên còn cố ý uống một ly cà phê trước khi vào học.
Song, trước cơn buồn ngủ ập thẳng đến, cả cà phê cũng mất đi tác dụng, sau khi cố gắng lắng nghe thầy thao thao bất tuyệt hai mươi phút giảng về nguyên lý kinh tế học khô khan, tầm mắt Trác Dật Nhiên nhòa đi, chẳng bao lâu đã bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.
Thật ra thì khi đang mơ màng, con người ta sẽ vẫn còn ý thức, Trác Dật Nhiên cố gắng đấu tranh giữ tỉnh táo, nhưng chóp mũi lại ngửi thấy hương rượu nồng nàn quen thuộc, mùi hương này cứ như biết thôi miên vậy, chẳng mấy chốc đã hun cho cậu say khướt, chẳng còn ý thức tỉnh táo gì nữa.
Không biết bao lâu sau, cánh tay chợt bị người bên cạnh huých nhẹ, Trác Dật Nhiên quay mặt sang trong mơ màng, thấy Lục Sâm vẫn đang nhìn thẳng phía trước.
Giờ phút quan trọng, quả nhiên nam thần không nhẫn tâm thấy chết không cứu, Trác Dật Nhiên bỗng hơi cảm động.
Cậu hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần lần nữa, nhưng kiên trì được vài phút, hương rượu kỳ diệu kia lại xâm chiếm thần kinh cậu, ngay sau đó là cơn buồn ngủ không tài nào cưỡng lại được.
Nói đúng hơn là cảm giác ngà say.
Khi bị người huých cho tỉnh lần nữa, Trác Dật Nhiên cảm thấy đầu mình nặng như búa bổ, cậu chỉ đành nghiêng sang gối lên cánh tay, quay mặt về phía Lục Sâm, hạ giọng hỏi: “Anh Lục thân yêu, có phải cậu lén uống rượu không?”
“Rượu?” Cuối cùng Lục Sâm cũng liếc sang nhìn cậu.
Bấy giờ tư thế nằm sấp của cậu trông ngoan ngoãn hiếm thấy, hai má ửng hồng, không nhiều nhưng vì da trắng nên khá rõ.
Cũng chẳng biết có phải do ngủ đến mơ màng hay không, phản ứng của cậu rất chậm, cả nửa giây sau mới gật đầu thật nhẹ, chợt rướn đến sát người Lục Sâm hít vài cái, thầm thì: “Người toàn mùi rượu, tôi sắp say mất.”
Con ngươi Lục Sâm co rụt lại, chưa kịp có động tác gì thì Trác Dật Nhiên lại nhích sang chỗ anh một chút, cứ như tên ma men vậy, suýt đã trèo lên người luôn rồi.
Lục Sâm chưa kịp đẩy cậu ra, giọng giảng bài của giáo sư trên bục chợt dừng lại.
Sinh viên cả lớp vô thức hít sâu vì sợ, nhìn vị giáo sư đảo mắt một vòng dưới bục, nói giọng từ tốn: “Có một vài bạn, đừng tưởng ngồi hàng sau cùng thì giáo viên sẽ không thấy những động tác của các bạn. Đúng là lứa tuổi bây giờ của các bạn đang trong giai đoạn yêu đương, giáo viên cũng hiểu cho, nhưng phải chú ý trường hợp chứ.”
Vừa dứt lời, sinh viên cả lớp đều đoán ra ngay, thế là mấy mươi tầm mắt đều như lơ đễnh hướng ra phía sau, nhìn chằm chằm đôi tình nhân duy nhất đang ngồi ở dãy sau cùng.
Họ thấy chiếc bàn dành cho hai người bấy giờ còn trống tận hơn một nửa, Trác Dật Nhiên nằm nhoài bên cạnh Lục Sâm, mặt đỏ bừng, mắt hơi híp lại, nhìn người đang ngồi bên cạnh với ánh mắt vô cùng chăm chú, cơ thể thì như muốn dán sát lên người anh luôn.
Phía trước đồng loạt vang lên những tiếng cười phì thật khẽ, Trác Dật Nhiên chớp mắt đầy hoang mang, vài giây sau mới như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, cậu ngồi thẳng lưng, trở về vị trí mình nên ngồi.
Rũ mắt nhìn xuống với vẻ cực kỳ lúng túng, đến tận khi giáo sư bắt đầu giảng bài lần nữa, bầu không khí trong lớp dần yên ắng trở lại, lúc này cậu mới dám nhìn lén Lục Sâm.
Không ngờ Lục Sâm cũng đang khép hờ mắt nhìn cậu, hai tầm mắt chạm nhau, đôi bên đều vô thức rời mắt đi.
Nửa tiết còn lại, Trác Dật Nhiên chẳng ngủ được nữa, cậu cố gắng cứu vãn hình tượng của mình trong mắt giáo sư bằng thái độ nghiêm chỉnh.
Vừa tan tiết, khó tránh khỏi việc nhận lấy ánh mắt trêu ghẹo của đám người xung quanh. Đến khi mọi người tan gần hết, Trác Dật Nhiên mới chân thành nói lời xin lỗi lần thứ N mà mấy nay cứ lặp đi lặp lại: “Xin lỗi nhé.”
“Rốt cuộc cậu bị sao vậy.” Lần này Lục Sâm không tức giận, trong mắt còn mang vẻ ngờ vực: “Chứng mộng du?”
“Không biết, lúc trước không như vậy.” Trác Dật Nhiên cũng hiếm khi phiền muộn: “Rõ ràng từ sau khi rèn luyện buổi sáng với cậu, ngày nào tôi cũng ngủ sớm dậy sớm, nghỉ ngơi có giờ giấc lắm.”
Lục Sâm vô thức nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.
“Nhưng lần này tôi nhớ ra được một ít.” Trác Dật Nhiên cố gắng hồi tưởng: “Hình như mỗi lần nằm mơ tôi đều ngửi thấy mùi rượu, hơn nữa là ở bên cạnh cậu.”
“Mùi rượu?” Một lần nữa nghe được từ hình dung này, Lục Sâm chợt khựng lại.
Trác Dật Nhiên gật đầu, lại ngập ngừng: “Năm lần bảy lượt đều như vậy, chẳng lẽ là ám chỉ tâm lý gì sao?”
Dứt lời, cậu nói đùa: “Anh Lục thân yêu, đừng nói cậu lén uống rượu thôi miên nhé?”
Lục Sâm lại không có ý định hùa theo giỡn với cậu, thậm chí vẻ mặt anh còn trở nên nghiêm túc hơn.
“Pheromone của tôi.” Lục Sâm trầm ngâm một lúc, hạ giọng: “Là rượu Rum.”
“Pheromone?” Trác Dật Nhiên bỗng trợn to mắt.
Pheromone vốn là chuyện riêng tư, đột nhiên nhắc đến thì cũng hơi bất lịch sự, nhưng bấy giờ Trác Dật Nhiên thật sự quá kinh ngạc, cậu không nhịn được xác nhận lần nữa.
Lục Sâm nhìn cậu, im lặng thừa nhận.
“Nhưng tôi là Beta mà?” Trác Dật Nhiên không thể tin nổi.
Pheromone vốn là tình thú đặc biệt giữa Alpha và Omega, Beta chẳng những không có mà cũng chẳng ngửi thấy, vốn không có duyên được trải nghiệm hương vị đặc biệt này.
Nếu bảo mùi rượu mà cậu ngửi được thật sự là pheromone của Lục Sâm…
Cậu là một Beta, sao lại ngửi được pheromone chứ?
“Hơn nữa tôi đã xịt nước khử.” Lục Sâm bổ sung.
Không được để lộ pheromone của mình ở nơi công cộng là điều được quy định trong pháp luật, nên đừng nói Beta, cả Alpha và Omega đều chẳng ngửi thấy mùi gì trên người Lục Sâm, nếu không thì anh đã báo cảnh sát từ lâu rồi.
“… Tôi vẫn cảm thấy là ám chỉ tâm lý thôi.” Trác Dật Nhiên suy đi nghĩ lại, thấy lời giải thích này khá đáng tin: “Hơn nữa cậu xem, tôi chỉ ngửi thấy trong mơ, lúc tỉnh táo cũng không có gì.”
Lục Sâm vẫn đăm chiêu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn anh cũng chẳng nghĩ ra được nguyên nhân nào khác, cuối cùng đành nói: “Tốt nhất là rảnh thì đi nhờ bác sĩ tư vấn xem.”
“Không đến mức vậy chứ.” Tâm lý sợ bác sĩ bẩm sinh khiến Trác Dật Nhiên kháng cự theo bản năng, cậu xua tay, một nửa là an ủi Lục Sâm, nửa còn lại đang an ủi chính mình: “Quá lắm thì cũng chỉ dễ buồn ngủ thôi, đâu phải vấn đề gì to tát, không cần lo lắng.”
Được cậu nhắc nhở, dường như hồi ức không mấy tốt đẹp nào đó cũng bị gợi lên, Lục Sâm nói giọng âm u: “Tôi lo cậu mộng du nữa.”