Trác Dật Nhiên không ngờ chỉ một hoạt động Người Yêu Khế Ước vô nghĩa thôi mà Hội học sinh lại nghiêm túc đến thế, cứ như đang tham gia show yêu đương vậy, cứ dăm ba ngày là giục họ cập nhật “chuyện thường ngày của cặp đôi” lên “Người Ấy Nói”.
Nhưng bình thường thì show yêu đương của người ta vừa có kịch bản sẵn, có cả người chuyên nghiệp quay nữa, còn họ thì phải tự lực cánh sinh suốt quá trình, cả video cũng là bản thân tự cắt ghép luôn.
“Hoạt động của các cậu lắm chuyện thật đó.” Trác Dật Nhiên nhịn không được xỉa xói: “Tôi thật sự không biết phải quay gì luôn.”
“Cứ cố hết sức khoe bồ là được thôi.” Cố Nghiêu đề nghị: “Dù sao thì chỉ cần hai cậu ở cùng một ống kính, dù làm gì người ta cũng vui mắt.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Trác Dật Nhiên đã rung lên, bé thiên thần Cố Nghiêu vô cùng săn sóc bằng cách chia sẻ cho cậu một bài viết:
100 chuyện nhỏ nhặt mà các cặp đôi phải làm với nhau
“Hẹn hò… xem phim…” Trác Dật Nhiên nhìn lướt vài cái thì không xem tiếp nổi nữa: “Thứ này là của thế kỷ trước phải không? Sao lỗi thời quá vậy.”
“Thì chẳng phải yêu đương chỉ là mấy chuyện này thôi đó à.” Cố Nghiêu nhún vai: “Cậu còn muốn gì mới mẻ nữa?”
Là một tên FA chưa từng hẹn hò bao giờ, quả thật Trác Dật Nhiên không hiểu mấy chuyện phải làm khi yêu đương hẹn hò, người đối diện thì càng khỏi mong chờ gì; suy đi nghĩ lại, hình như cũng chỉ đành làm thử theo những cách này rồi tính sau.
Cân nhắc một lúc, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Lục Sâm: Anh Lục thân yêu thứ Bảy rảnh không?
Không biết bị dọa hay sao mà đối phương trả lời ngay:?
Trác Dật Nhiên: Hẹn hò một bữa nhé (thẹn thùng)
Lục Sâm: …
Trác Dật Nhiên nói thẳng: Hết tài liệu làm video rồi.
Lục Sâm không đáp.
Trác Dật Nhiên uy hiếp tiếp: Cậu không đi cũng được, suy nghĩ địa điểm quay đi.
Lục Sâm: Đi
Đúng là keo kiệt, cả buổi trời mà chỉ đáp đúng một chữ, đọc vào còn thấy như đang mắng người nữa chứ.
Nhưng Trác Dật Nhiên cũng chẳng muốn tốn nước bọt thêm, Lục Sâm đồng ý dứt khoát như vậy đã khiến cậu bất ngờ lắm rồi, không dám mơ mộng xa xỉ gì nhiều.
Sau lần quay video thất bại đợt trước, bấy giờ Trác Dật Nhiên đã rút được nhiều kinh nghiệm rồi, cậu bỏ hẳn những lời bộc bạch đầy lúng túng và phần nội dung lộn xộn không liên quan, trên nguyên tắc tốc chiến tốc thắng, hai người họ trực tiếp bỏ qua luôn mấy chuyện hẹn hò thường ngày hay có như dạo phố trò chuyện vân vân mà đi thẳng đến rạp chiếu phim.
Dù có lẽ trong lòng không muốn chút nào, nhưng nể tình Trác Dật Nhiên cầm máy quay, từ đầu chí cuối Lục Sâm luôn đi phía trước, khí chất bạn trai max điểm mở khóa đủ nhiệm vụ, nào là mua vé, mua thức ăn vặt các thứ, Trác Dật Nhiên thì đóng tròn vai người thợ dùng ống kính ghi lại dáng vẻ khác thường đang đắm chìm trong “tình yêu” của anh chàng nam thần Alpha.
Để việc khoe khoang tình yêu được diễn ra trơn tru, hai người đặt hẳn phòng tình nhân, cả căn phòng đều là ghế sofa đôi màu hồng. Qua kinh nghiệm đóng giả làm người yêu mấy ngày nay, cuối cùng đã không còn gượng gạo như hồi đầu nữa, đôi bên có thêm sự thản nhiên như đang làm việc.
Đến tận khi bộ phim bắt đầu, không thể quay video, Trác Dật Nhiên vẫn chưa chịu dừng, cậu cúi đầu xem lại mấy đoạn video vừa quay ban nãy.
Tuy nhìn thế nào thì cách tương tác giữa hai người họ cũng chẳng giống một cặp, nhưng cậu tin chắc vào sức mạnh vạn năng của khâu cắt ghép hậu kỳ, phối thêm với nền hồng và nhạc nền ngọt ngào sến súa thì dù là hai khúc gỗ cũng sẽ ra được cảm giác CP thôi.
Vé xem phim là mua bừa, một bộ phim tình cảm đang hot gần đây, nghe nói bộ phim được ví như món vũ khí tước đi những giọt nước mắt sầu thảm triền miên, song, là một Beta thẳng đuột, Trác Dật Nhiên thật sự không hứng thú lắm với thể loại phim này, cậu luôn cúi đầu vọc video trong điện thoại, suy nghĩ xem phải cắt ghép hậu kỳ làm sao để ra được bầu không khí ngọt ngào nhũn tim.
Mười mấy phút sau, cuối cùng bên tai cũng vang lên tiếng nói trầm thấp mà Lục Sâm cố ý hạ giọng: “Màn hình điện thoại của cậu sáng quá.”
“Hả?” Trác Dật Nhiên vô thức tắt màn hình, sau đó hiểu ra, Lục Sâm đang nhắc cậu đừng quấy rầy khán giả hàng ghế phía sau.
“Cậu mua vé xem phim.” Lục Sâm nói đầy ẩn ý: “Rồi định ngồi đây vọc điện thoại trọn hai tiếng?”
“Thì cũng do bộ phim này chán quá…” Trác Dật Nhiên khẽ giọng lẩm bẩm, sau đó bỏ điện thoại vào túi với vẻ miễn cưỡng, cậu vô thức ngước mắt nhìn màn ảnh rộng phía trước, nào ngờ bị dọa giật nảy mình…
Ngay khi ngước đầu lên, cậu thấy hình ảnh trên màn ảnh rộng đổi thành cảnh hai người đang ôm hôn nồng nhiệt.
Điều tình cờ hơn nữa là vừa hay hai người này lại là đôi nam nam, tuy trông có vẻ giống Alpha và Omega, nhưng cảnh tượng này vẫn có đôi chút quái lạ.
Trác Dật Nhiên lớn thế rồi, không đến nỗi ngượng chín mặt khi thấy người khác hôn nhau, cậu chỉ hơi buồn cười thôi.
Cậu lén lút liếc sang người bên cạnh, nhịn cười, to gan chế nhạo: “Anh Lục thân yêu, hóa ra cậu thích loại này sao.”
Trong bóng tối, tuy không thấy rõ vẻ mặt đối phương, nhưng Trác Dật Nhiên vẫn nhận ra chút bất thường qua giọng của Lục Sâm: “… Lúc nãy không chiếu cái này.”
Bấy giờ không nhịn được nữa, Trác Dật Nhiên khẽ giọng cười vài tiếng, không ngờ cảnh tượng nóng bỏng hơn xuất hiện…
Hai người trong màn ảnh rộng uống rượu, có thể thấy bấy giờ họ đã ngà say rồi, càng hôn càng nhiệt liệt, cuối cùng không nỡ tách rời, chưa được bao lâu thì vừa hôn vừa ngả người lên giường.
Cảnh nóng của phim bạo hơn Trác Dật Nhiên nghĩ, đặc tả cả quá trình môi lưỡi hai người quấn quýt với nhau, bàn tay to của Alpha giật phăng mấy chiếc cúc áo sơ mi của Omega một cách thô bạo, để lộ vòng eo thon thả.
Nếu là ngày thường nhìn thấy hình ảnh này sẽ không nghĩ gì, nhưng bấy giờ lại được đưa lên màn ảnh rộng một cách lộ liễu như thế, huống chi còn có Lục Sâm ngồi cạnh nữa, cả Beta tính hướng bình thường như Trác Dật Nhiên cũng thấy da đầu ngứa râm ran, nhất thời không còn ý đùa giỡn.
Để làm dịu bầu không khí gượng gạo, cậu vươn tay trái lấy bắp rang, bất ngờ là vô tình chạm trúng tay phải cũng đang vươn ra của Lục Sâm.
Xem ra phản ứng vô thức để bớt lúng túng của tên này cũng giống với cậu.
Lúc trước khi diễn trước mặt người khác cũng từng tiếp xúc tứ chi với Lục Sâm, nhưng không biết vì sao, lần này khi đầu ngón tay chạm vào nhau, tay Trác Dật Nhiên lại bất giác run lên.
Nếu giờ mà đột nhiên rút tay về thì cứ như đang chột dạ vì có ý đồ, Trác Dật Nhiên đành cắn răng, định cầm một viên bắp rang rồi rút nhanh, còn lại cứ để cho đối phương tự thưởng thức luôn.
Nào ngờ tay cậu còn chưa cho tay vào túi bắp thì chợt bị Lục Sâm nắm lại.
Đầu ngón tay được bao phủ bởi cảm giác lành lạnh và khô ráo, khiến trái tim vốn không chịu yên ổn của Trác Dật Nhiên đập dồn dập lần nữa.
“Của cậu ở bên kia.” Lục Sâm nói một câu nhẹ bẫng, sau đó buông tay cậu ra.
Trác Dật Nhiên nghe thế nhìn sang phải, bấy giờ mới nhớ bắp rang của họ là mỗi người một túi, ban nãy cậu suýt lấy cái của Lục Sâm.
“Đồ keo kiệt.” Trác Dật Nhiên ngượng nghịu rụt tay về, lẩm bẩm một tiếng để che giấu vẻ hoảng hốt ban nãy của mình.
Cảnh tượng nóng bỏng kéo dài vài giây trên màn ảnh đã qua, sau đó lại là tình tiết câu chuyện khiến Trác Dật Nhiên cảm thấy cực kỳ nhàm chán. Không được vọc điện thoại, cậu chỉ có thể xốc lại tinh thần xem một lúc, nhưng thật sự chẳng thấy có gì hấp dẫn cả, cũng có lẽ mấy hôm gần đây mệt quá, ngủ không đủ giấc, tóm lại chưa được mấy phút sau, hai mí mắt trên dưới đã đánh nhau điên cuồng.
Trước mắt lại nhoáng lên hình ảnh nóng bỏng ban nãy, nhưng lần này thì khác…
Nhân vật chính biến thành cậu và Lục Sâm.
Chóp mũi thoang thoảng hương thơm thanh mát, như hương rượu nào đó nhưng lại không gây khó chịu như mùi cồn bình thường, mà là một hương thơm đầy cám dỗ, khiến người ta không kìm được muốn đắm chìm vào trong.
Mùi hương quen thuộc khó hiểu, nhưng nghĩ nát óc cũng chẳng nhớ nổi là từng ngửi thấy ở đâu.
Dường như Trác Dật Nhiên cũng say theo diễn viên trong màn ảnh rồi, toàn thân cậu nóng lên, bản năng mách cậu hãy đuổi theo mùi hương thoang thoảng này, tìm kiếm nhiều hơn trong cơn chuếnh choáng.
Lục Sâm đang nhìn màn ảnh rộng như người mất hồn thì chợt thấy vai nằng nặng.
Anh hơi nghiêng đầu, thấy dường như người bên cạnh đã ngủ mất, bấy giờ đang mơ màng nhắm mắt lại, vùi đầu lên vai anh, chiếc gáy trắng nõn cứ động đậy mãi chẳng yên, và rồi một hương thơm thanh ngát vờn quanh chóp mũi.
Động tác của Lục Sâm khựng lại, chưa chờ anh kịp phản ứng, cái đầu với mái tóc bồng bềnh trên vai dụi thẳng vào hõm vai anh như đang nghe theo lời kêu gọi nào đó, sợi tóc rối chạm vào cổ khiến anh hơi ngứa.
Ngay sau đó, người nọ lại được nước lấn tới, kề sát má lên động mạch cổ anh.
Chiếc cổ cảm nhận cái chạm ấm nóng, mềm mại và đầy sức sống, hơi thở khẽ khàng phả lên da thịt theo quy luật, khơi dậy sự ngứa ngáy đầy ướt át và mập mờ qua từng nhịp hô hấp.
Cùng với nó là mùi hương rất nhạt thoang thoảng trong không khí, cảm giác xao động khó diễn tả bằng lời bỗng chốc lan khắp toàn thân, khiến trái tim Lục Sâm chợt nảy ra cảm xúc khác thường.
Anh luôn không quen có tiếp xúc tứ chi quá thân mật với người khác, còn chuyện tiếp xúc da thịt thân thiết như thế thì xưa nay chưa có bao giờ.
Cảm giác ấy quá xa lạ, Lục Sâm vô thức nhíu mày, theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng sau khi cảm nhận được sự kháng cự của anh, đối phương chẳng những không rút lui mà ngược lại còn vươn hai tay ôm chặt lấy cổ anh một cách đầy quyến luyến, khiến anh không động đậy được dù chỉ một chút.
Hít thật sâu, Lục Sâm hạ giọng gọi cậu: “Trác Dật Nhiên.”
“Ừm…” Đối phương vô thức đáp lại, giọng mũi rất nặng, nghe vào mềm mại khác hẳn với ngày thường.
Lục Sâm sững sờ, còn tưởng cậu sắp dậy, bèn rũ mắt nhìn cậu, nào ngờ thấy đầu cậu cựa quậy ra phía sau như đang tìm thứ gì đó, hơi thở nóng ẩm phả vào giữa gáy Lục Sâm.
Toàn thân cứng đờ.
Lớp da mỏng ấy đang che trên tuyến thể, là nơi nhạy cảm nhất của một Alpha.
Xưa nay nơi đó đều không dễ bị ảnh hưởng, nhưng giờ phút này đây, lần đầu tiên Lục Sâm có cảm giác mất kiểm soát như thế.
Mạch máu nơi gáy giữ tần suất đập dồn dập đều nhịp với trái tim, nhanh đến mức dường như ngay sau đó sẽ bị vỡ và phun máu ra bất cứ lúc nào.
Không chờ anh kịp phản ứng, một cái gì đó vừa ấm nóng vừa mềm mại đã chạm lên gáy anh, có vẻ như vô ý, nhưng lại chạm một cách chuẩn xác lên phần da yếu ớt đó.