Khế Ước Liên Thành: Hành Trình Chinh Phục Bảo Bối Của Giáo Sư

Chương 3: Khế ước liên thành




Sở trường của cô là nấu mì, vừa loay hoay trong bếp một lúc đã làm được tận hai đĩa mì Udon, màu sắc và hương vị nhìn thôi đã thèm thuồng. Giang Tiểu Khê đói rã rời, cô liếm môi:

- Tuyệt quá đi Tiểu Như, tao không ngờ mày khéo léo đến như vậy!

Câu nói này khiến mặt người nào đó đen đi một khoảng, tất nhiên là cô rất khéo léo, nhưng mà sao giống như đến bây giờ Tiểu Khê mới biết cô giỏi giang vậy kia chứ?

Thật là đau lòng nha!

Tiểu Như đanh mặt, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện với Tiểu Khê.

- Còn ở đó nói dông dài, mau chóng thưởng thức đi rồi cho tao ý kiến. Nếu được, sau này tao sẽ làm đầu bếp!

Cô nghĩ đến dáng vẻ làm đầu bếp đã vui mừng, đối diện, người nào đó rốt cuộc cũng chỉ cúi đầu xuống ăn nhanh và thật nhanh. Đừng nói là làm đầu bếp, ngay cả học còn đã học xong đâu. Thật là...

***

“Khế ước ở nhờ nhà lâu dài”

Bên cạnh còn có chữ ký uy quyền của Tiểu Khê, lúc trước Giang Tiểu Khê từng muốn cô đến sống cùng nhà với mình, nhưng ai mà biết được đầu óc của Tiểu Khê lại ranh ma chơi cả trò khế ước này nữa chứ. Nào để cô xem xem.

Mạch Tiểu Như cầm lấy tờ khế ước, trong lòng đã râm ran. Gì cơ? Trong thời gian ở nhờ nhà, bên B không được dùng bất kỳ lý do gì để rời khỏi nhà bên A cho đến khi bên A cảm thấy bên B phiền phức hay sao chứ? Còn nữa nha, từ sinh hoạt đến tiền sinh hoạt bên A đều chu cấp toàn bộ cho bên B, lại còn ở trong một không gian rất thoáng đãng, phục vụ từ đầu đến chân luôn. Ây, nếu vậy thì còn gì để suy nghĩ nữa, cô có ngốc chết mới không đồng ý.

Thế là người nào đó vì của hời ở trên trời rơi xuống mà lao đầu ký vào tờ khế ước trên tay mình. Vì tránh trường hợp cả hai bên lật lọng, mỗi người sẽ giữ một bản làm tinh riêng.

Sau khi đã hoàn tất thủ tục, Giang Tiểu Khê đắc thắng gật gật đầu:

- Tốt lắm Tiểu Như, chi bằng chọn ngày, hay là ngay tối nay dọn đến nhà của tao luôn đi. Dù sao ở đó tao cũng có một mình, có mày sẽ thêm phần náo nhiệt hơn. Nha, có được không?

Gấp rút như vậy, sao cô có thể dọn xong đồ đạc của mình đây?

Tiểu Như nhìn Tiểu Khê, cô mỉm cười:

- Đồng ý, nhưng mà mày phải giúp tao thu dọn đồ đạc cái đã. Mau lên, đi thôi!

- Ừm, để tao giúp mày!

Cả hai thỏa thuận, sau đó đi lên lầu...

***

Đương nhiên người hưởng lợi nhiều nhất trong chuyện này không ai khác ngoài Dật Trình, ngoài mặt anh có vẻ không có hứng thú gì với Tiểu Như, nhưng bên trong lại háo hức chờ đợi cô dọn đến nhà mình đến dường nào. Suy cho cùng, một con mèo ngốc rồi cũng sẽ bị một con sói nuốt chửng thôi.

Vừa mới cầm điện thoại lên đã nhìn thấy em gái gọi cho mình, anh cong môi:

- Giang Tiểu Khê, tốc độ làm việc của em cũng nhanh thật, không hổ danh là em gái rượu của Phong Dật Trình này!

Một câu tự luyến, hai câu cũng tự luyến, nếu như cô không phải bị anh đè đầu cưỡi cổ lâu ngày thì tốc độ làm việc có thể nhanh thế à? Còn ở đấy mỉa mai cô.

Thực tế, Giang Tiểu Khê ở bên này chỉ muốn đâm thẳng đầu vào tường, chí ít cô không làm việc có lỗi với Tiểu Như. Nhưng mà lại không được, thành tích của cô là phụ thuộc vào tay Phong Dật Trình, cô không thể làm trái được. Vậy nên, lần này cô đành phải có lỗi với Mạch Tiểu Như vậy.

Tiểu Khê đứng bên ngoài phòng Tiểu Như, cố ý nói nhỏ vào điện thoại:

- Anh đừng ở đó mỉa mai em, một chút em và Tiểu Như sẽ về nhà, anh tự mà lo liệu lấy. Còn nữa, nếu như nó giận mà không thèm nhìn mặt em, em nhất định sẽ...

- Em nghĩ với khả năng của em thì có thể cho anh một bài học hay sao chứ?

Anh cướp lời, giọng điệu lại cao ngạo:

- Giang Tiểu Khê, tốt nhất là em nên biết điều mà khiến Tiểu Như không có cớ rời khỏi nhà của mình. Nếu không, anh nhất định sẽ không tha thứ cho em đâu. Em nghe thấy rồi chứ?

- Anh...

- Anh không thích dài dòng, vậy đi!

Nói xong, anh tắt máy, Giang Tiểu Khê ấm ức nghiến chặt răng. Còn nói là anh em, cô mang họ Giang, anh mang họ Phong. Thật không thể chấp nhận được!

- Tiểu Khê, tao thu dọn xong rồi, chúng ta bắt đầu đi luôn sao?

Tiểu Như bắt đầu ngớ ngẩn, cô cũng không muốn rời khỏi ngôi nhà của mình một chút nào. Tuy nhiên, ở đây lại không có ba mẹ, không có anh trai cô, một mình cô ở thì thật sự rất nhàm chán. Chi bằng cô đồng ý dọn đến nhà của Tiểu Khê.

Tiểu Khê giật mình, cô lúng túng quay lại nhìn Mạch Tiểu Như cười hề hề:

- Ừm, đúng rồi!

Giờ phút này mà nói, cô chỉ muốn cầu xin Mạch Tiểu Như đừng giận mình, bởi vì Giang Tiểu Khê cô đã tiếp tay với anh trai bán đứng Mạch Tiểu Như. Đúng là không nên, nhưng cô cũng là vạn bất đắc dĩ.

Nhìn đống hành lý cồng kềnh, Giang Tiểu Khê bồn chồn, cô tiến lại cạnh Tiểu Như.

- Hai chúng ta không thể mang đống hành lý này đi được, chi bằng tao gọi người đến giúp sẽ nhanh hơn. Tiểu Như, đợi tao một chút nhé!

Mạch Tiểu Như cũng đồng tình:

- Được rồi!