Khế Ước Hôn Nhân

Chương 57




Tôi chán nghe những lời giải thích từ hắn lắm rồi. Họ yêu nhau? cả hai người họ rõ ràng là có tình ý với nhau như thế kia mà? Tại sao họ cứ lấy tôi ra làm con ngốc thế chứ? Đúng là... tôi ngốc thật, thật sự chẳng còn từ ngữ nào diễn tả được sự ngốc nghếch trong tôi bây giờ

Thiên Khang vì không muốn tôi đau lòng, cậu ấy dùng tay che mắt tôi lại rồi kéo tôi sang chổ khác

- mặc kệ họ đi

- ...

- đi Hạ, Khang đưa Hạ đi

Tôi bị kéo đi cũng khá xa, nét mặt, ánh mắt, cử chỉ và lời nói của cậu ấy có chút thay đổi. Ban đầu là nhường nhịn lúc sau là cưỡng chế

- Hạ... Khang khó chịu lắm. Hạ đừng vậy

Tôi bật cười, nhéo má Thiên Khang. Khuôn mặt của cậu ấy cứ ngô ngố ra khi hành động bất ngờ này từ tôi. Nhìn cậu ấy yêu chết đi được, nhưng mà so với Tôn Phong - cái tên đáng ghét kia thì... 

- Hạ đâu có buồn đâu, không thấy hả?

- Hạ với Tôn Phong... khi nào kết hôn?

- "kết hôn"? chắc có lẽ chỉ là hình thức thôi

- vậy...

Thiên Khang kéo người lại, xoay mặt thẳng nhìn vào tôi

- vậy... Hạ có chấp nhận .... Khang nếu như... Khang....

- Hạ đói rồi, mình đi ăn nha!

Tôi biết những lời tiếp theo là gì! Đành phải lơ đi vì tâm trạng lúc này tôi không mấy là tốt lắm. Bầu trời hôm nay có nắng chan hòa như thế, sao lòng tôi lại tràn ngập bão giông thế này! 

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thông báo từ buổi cắm trại

- sau buổi cắm trại này, các em sẽ phải trải qua một kì thi quan trọng để tiếp tục tương lai của mình. Phải cố gắng hết sức mình, đừng nản chí. Chúc các em thi thật tốt!

Tôi và Thiên Khang đang lang thang trên dọc bờ hồ, loáng thoáng nghe điều đó. Tôi cười kèm theo lời thở dài

-  dự định của Khang vẫn vậy à?

- Hạ còn nhớ hả?

- làm sao mà quên được. Đi du học để trở thành 1 bác sĩ tài ba như ước mơ mà Khang mong từ đó giờ. Cố gắng nhé

- Hạ có muốn đi cùng Khang không?

- này... đang nói gì đấy? Hạ học có giỏi như Khang đâu. Chắc là thi xong rồi về ở nhà lấy chồng sinh con thôi

Thiên Khang lấy tay xoa đầu tôi, cậu ấy nở nụ cười tỏa nắng dưới ánh mặt trời lấp lánh kia. Sự dịu dàng và tình cảm này khiến tôi rưng rưng xao xuyến. Ước gì.... Mà thôi, chắc có lẽ có ước thì nó chỉ là thoáng qua rồi tan đi rất nhanh, như những đám mây bay trên nền trời xanh kia.

- Nếu như... Hạ không ngại! Để Khang gánh nữa cuộc đời của Hạ về sau được không?

- nè nè.. đương nhiên Khang phải như thế, vậy mà còn hỏi à? sau này, dù Khang có vợ đẹp, con xinh thế nào... đừng quên là Hạ vẫn luôn ám Khang đấy haha

Chúng tôi nói chuyện hợp nhau đến tận từng câu nói. Giai điệu của chúng tôi hòa vào nhau nhưng nhịp đập lại chẳng chung đường. Biết làm sao được? Duyên là trời định, con người chủ yếu là biết giữ hay không thôi!

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ dạo bữa trở về nhà đến giờ, cả tôi và Tôn Phong dường như ít nói chuyện hơn hẳn. Chúng tôi cũng chẳng còn những cuộc cãi vả thường xuyên, chẳng còn những buổi đi học chung trên chiếc xe đến lớp.... Những thứ ấy nhanh chóng biến mất dần, mất dần

Thời gian học của chúng tôi tăng dần hơn. Hết áp lực này đến áp lực khác, có lúc tôi muốn buông bỏ tất cả để chạy đến bên hắn, nói với hắn rằng tôi mệt, tôi yếu đuối lắm, tôi cần có một người sẻ chia những điều ấy..... Chắc là giờ cạnh hắn có một người nào khác quan trọng hơn tất cả! Tôi - một cô gái mang vẻ bề ngoài đanh đá, lạnh lùng lại còn hay bắt nạt người khác, bản tính đó chẳng thể nào chuyển dời được, nhưng từ khi nào tôi không rõ, hình như tôi cảm nhận được trong cuộc sống chính mình có một điều gì đó rất mới: Tôi yêu hắn thật rồi!