Khế Ước Hôn Nhân

Chương 47




Kết thúc nụ hôn, môi hắn vẫn cười Nụ cười này đủ khiến trái tim tôi lay động. Tôi cố gắng không để bản thân mình bị đắm vào trong nó

- thần kinh... sao không ... đi mà hôn Khả Vy? 

Vừa dứt câu đó, hắn bật dậy cúi xuống hôn bất ngờ 

- ngáo à? 

hắn lại tiếp tục hành động biến thái này. Tôi xoay mặt đi, hít thở thật sâu. Không để đối phương biết được bản thân mình đang nghĩ về điều gì

- tự nhiên... tự nhiên đói rồi, muốn ăn bánh kem ghê

Tôi hấp tấp ngồi hí hoáy ăn ngấu nghiến, không chút gì gọi là giữ hình tượng.

- đồng ý làm bạn gái Phong chứ? - trong chiếc bánh kem phát ra âm thanh này)

Giọng nói của hắn được ghi vào đó. Tôi đang ăn mà không dừng lại được. Hắn đang nói điều này với tôi. Tôi giả vờ như không nghe thấy

- làm bạn gái Phong nha! Không trả lời là đồng ý rồi

Hắn tự ý quyết định luôn à? Từ bao giờ mà tôi không có quyền riêng tư cá nhân của mình vậy? 

- đưa tay đây...

- để làm gì? 

- thì đưa ra đi mà ...

Hắn mở ra chiếc hộp có sợi dây chuyền rất dễ thương, kèm theo là chiếc mặt thạch anh có khắc tên H - P (Hạ Phong)  trước mặt tôi. Món quà này thật sự bất ngờ, nó làm tôi như vỡ òa trong cảm xúc. Hình như hắn mua đồ cặp cho tôi với hắn, tôi là dây chuyền, còn hắn là chiếc vòng tay, cũng khắc chữ y như thế

- từ giờ, đừng có mà đi về khuya với "người nào" hết, muốn gì cứ nói. Đáp ứng cho!

- quá đáng!

Buổi hôm đó cứ thế mà tiếp diễn, cái cảm giác hạnh phúc, vui sướng, xen lẫn những buồn vui lẫn lộn trong khúc hát mà tôi và hắn cùng nhau hò hét lên trên tầng cao. Phút giây ấy sao mà thiêng liêng đến thế

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vừa về đến nhà đã nghe thấy hương thơm quen thuộc, chắc chắn không ai khác chính là mẹ và ba đã đến đây. 

- ây chà, 2 đứa đi đâu vậy? hôm nay sinh nhật bé Diệp Hạ, mẹ có nấu nhiều món ngon lắm đây

- nhớ mẹ chết mất! (tôi chạy đến ôm chặt lấy mẹ)

- con bé này, vào thay quần áo ngay đi rồi xuống đây phụ giúp mẹ, đã gã cho người ta rồi mà cứ...

- mẹ nói phải (Tôn Phong chăm lửa thêm vài câu) con phải làm gì với "vợ" con đây hả mẹ? 

- cái thằng này... (tôi giương tay định dùng vũ lực với hắn nhưng gắng ghiềm bản thân lại)

Hắn tỏ ra thích thú, đứng đưa khuôn mặt tự mãn ấy ra để chọc tôi. Lúc nào tôi cũng là kẻ tỏ ra mình thắng nhưng rốt cuộc tôi có bao giờ thắng thế hắn đâu chứ! 

- nào Tôn Phong, con lại xem mẹ nấu món này như thế nào? (2 người đứng đó trò chuyện cứ như tôi là người vô hình vậy)

Tôi leo lên phòng. Nằm ịt ra đó. Mở điện thoại ra định sạc pin thì thấy khá nhiều cuộc gọi từ Thiên Khang. Tôi luống cuống nhấn số gọi ngay cho cậu ấy, chắc là có chuyện quan trọng gì đây

- Thiên Khang hả? 

- Diệp Hạ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ! Gặp thật nhiều niềm vui trong cuộc sống và luôn dễ thương như thế này! Happy birthday 

- cám ơn cậu nhiều nhiều nhiều... hôm nào phải bù cho Hạ đó nha

Đáng lẽ ra lúc chiều Thiên Khang đã muốn đưa tôi đi đến nơi mà cậu ấy chuẫn bị như những sinh nhật trước nhưng năm nay lại khác. Cậu ấy nhìn thấy Tôn Phong đưa tôi đi nên lùi lại về sau

- tất nhiên là được rồi! Miễn là Diệp Hạ thích