Khế Ước Hôn Nhân

Chương 39




Thay vì ngồi đấy cãi nhau với cái tên người ngợm ngáo ngơ này, tôi đứng lên đi ra ngoài phòng. Mùi thức ăn mẹ hắn làm thơm nức mũi, không thể nào cưỡng lại được, may mà hôm nay nghĩ học chứ nếu không là không ăn kịp mấy món ngon này rồi

- Diệp Hạ ơi, có bạn tới nhà nè con (mẹ Tôn Phong nghe tiếng chuông từ cửa gọi tôi xuống)

Mới sáng sớm, người nào mà đến đây để tìm mình vậy? thật không thể hiểu nổi! - tôi đang thay đồ lẩm bẩm chửi rủa. Giờ là lúc nghĩ ngơi sau 1 tuần học tập "mệt mõi" (nói vậy thôi chứ chưa bao giờ tôi đi học mà mệt cả)

- là ai vậy cô? (tôi không thể nào gọi mẹ hắn là mẹ ngay được, như vậy chẳng khác gì tôi đồng ý lấy hắn, phải nâng giá của bản thân lên 1 tý chứ)

Tiếng nói quen thuộc này có lẽ không phải người xa lạ, hôm nay tôi có hẹn với Thiên Khang mà tôi lại quên mất. Chúng tôi có một nhiệm vụ họp nhóm cho bài thuyết trình sắp tới. May mà cậu ấy đến, chứ nếu không là tiêu

Tôi có chút ngại ngùng, không biết nên nói với Thiên Khang như thế nào, chẳng lẽ lại bảo "đây là mẹ của Tôn Phong đó" - vậy thì còn ra thể thống gì nữa! Tôi loay hoay vò đầu bức tai, cố suy nghĩ nên nói lời nào cho đúng. Thì tên Tôn Phong đáng ghét đó đã chịu lê la xuống đây và phán 1 câu xanh rờn

- chào mẹ! mẹ chưa bay về Úc à? (đầu tóc vừa mới ngũ dậy của hắn chẳng khác gì tên biến thái mà báo chí hay đưa tin)

- à, chào cô, con là Thiên Khang 

- 2 con ngồi đó đi, mẹ sẽ làm món này cực kì ngon để mời 2 đứa dùng nhé! cứ lo học hành đi (mẹ Tôn Phong ân cần chu đáo hết mực)

- con sư tử kia, ngũ mà gác lên người của người ta, giờ ê cả lưng đây này (lại là tiếng của hắn, có bao giờ hắn tự cảm thấy mình vô duyên không nhỉ?)

- Thiên Khang, mình ra sân thượng ngồi, đừng nghe mấy lời đó 

Tôi kéo cậu ấy lên khoảng không gian yên tĩnh nhất. Hình như cậu ấy có chút quan tâm đến tình huống lúc nãy

- Hạ nè, cậu ở cùng với Tôn Phong hã? 

Đúng là ngượng đến chín cả mặt, bị lộ rồi, biết làm sao đây

- à thì... chuyện này... cũng không quan trọng đâu.... nhưng mà chắc .... mình sẽ nói cho cậu nghe sau.. được chứ? (tôi đưa tay ra để hứa với cậu ấy)

- (bật cười) không có gì nghiêm trọng đâu! mặt cậu căng thẳng quá rồi kìa

- đâu có....

- Thiên Khang, lát học xong đi đá banh không? trời dạo này mát mẻ quá (Tôn Phong đứng dựa lưng vào cánh cửa)

Tôi thật sự căm ghét cái loại người không biết phải trái như vậy, rõ ràng chỗ người khác đang nói chuyện, bỗng dưng xen vào, mất hết cả hứng

- cho Hạ đi với nha Khang  (tôi vọt miệng nói)

- (Thiên Khang xoa đầu tôi) tất nhiên là được rồi

Tôi nhìn sang phía của hắn, dùng ánh mắt mãn nguyện để chăm chọc hắn, nào ngờ hắn lại tỏ thái độ như muốn nôn hết thức ăn ra ngoài

- coi chừng tốn tiền chích ngừa đó Khang