Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 91: Thuận miệng nói bừa, chỗ nào đáng tin?




Editor: Million Roses 

Đáy mắt cô sáng lên, mím môi không lên tiếng. Thật ra, cô nói không thú vị ở đây là cách trang trí phòng ngủ của anh, chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

Trong chuyện tình cảm, cô không có nhiều kinh nghiệm. Cùng với La Thế Sâm đính hôn là do hai bên gia đình tác hợp. Cô và hắn chỉ dừng lại ở việc cùng nhau đi ăn cơm. Đại khái là không có giai đoạn theo đuổi hay hẹn hò gì cả, lúc đó hai bên đều nhận định rằng tương lai sẽ là bạn đời, La Thế Sâm cũng chẳng bao giờ hứa hẹn hay bày đặt cái gì gọi là lãng mạn.

Cho nên, ở phương diện tình cảm đối với cô mà nói, thú vị hay không thú vị chưa có danh giới rõ ràng, cho nên không thể trả lời anh.

Đại Boss ỉu xìu, có chút buồn bực.

Để tránh ngại ngùng, Tống Khinh Ca nói: " Em đi tắm."

Nhìn cô cầm áo ngủ vào phòng tắm, Đại Boss nhíu mày,phiền não ứ đọng vô cùng khó chịu. Vì vậy, anh gọi điện thoại cho Cao Tử Thụy. Không thèm hỏi han, đi thẳng vào vấn đề đang nhức nhối: " Như thế nào thì được gọi là thú vị?"

Cao Tử Thụy hẹn Kiều Hải Thần đi ăn cơm, đang tung tăng ra đến cửa thì nhận được điện thoại của Đại Boss. Nghe qua thấy được ý vị, có cơ hội nhạo báng  : " Cậu bị ghét bỏ à?"

Ách! Đại Boss đầu đầy vạch đen, không vui nhưng cũng không phủ nhận: " Dài dòng cái gì, gãi đúng chỗ ngứa."

Cao Tử Thụy  không ngừng cười ha ha: " Không ngờ Đại Boss của chúng ta cũng có ngày bị thất sủng."

Đại Boss đen mặt, cúp điện thoại. Nhưng không đầy một phút sau, Cao Tử Thụy gọi lại, anh nhấn nghe, giọng khó chịu: " Ít nói lời vớ vẩn, đi thẳng vào vấn đề."

Cao Tử Thụy vừa cười vừa nói: " Thú vị à, là nói chuyện hài hước, dành chút thời gian tạo ra lãng mạn, ví dụ như tặng hoa, mời đi ăn tối trong một căn phòng lung linh nến.." 

“ Chỉ có như vậy?" Đại Boss dương dương mi, những thứ này quá đơn giản.

“ Mấu chốt nhất." Cao Tử Thụy cười không thèm để ý đến hình tượng, giọng điệu thần bí, ra vẻ từng trải: " Ở phương diện kia nhất định phải thỏa mãn cô ấy. Phải thay đổi góc độ, khung gian.." Dứt lời, cố ý cười nhạo: " Đại Boss, cậu bị Tống tiểu thư ghét bỏ, là bởi vì phương diện kia không ổn phải không? Xem ra, cậu nên qua bên châu Âu công tác, tiện thể quan sát học tập.."

Ách! Đại Boss đầu đầy vạch đen, phun một câu: " Cúp máy."

Này, này, này.....

Cô nói anh không thú vị, chẳng lẽ là nói đến phương diện kia sao?

Nhưng mà theo anh thấy, mặc dù là vô sự tư thông nhưng anh cũng rất sáng tạo đó chứ. Cho tới bây giờ, họ kết hợp vẫn rất tốt mà.. 

Thế nhưng, Cao Tử Thụy nói vậy khiến cho Đại Boss có chút tự ti, không biết phải làm sao.

Nhưng Đại Boss, hình như người đã quên. Cao Tử Thụy tên này, nói thì hay mà làm thì dở. Làm gì có kinh nghiệm thực tế đâu. Lời của anh ta, toàn là thuận miệng nói bừa, chỗ nào đáng tin cậy?

--

Cao Tử Thụy dừng xe ở bên ngoài khu nhà trọ dành cho nhân viên trạm viện trợ. Có thể vì đây là lần đầu tiên hẹn hò nên quá mức hưng phấn. Anh ngồi trong xe đợi nửa tiếng rồi, có chút kích động nên nhìn đồng hồ liên tục, mỗi phút mỗi giây trôi qua như rùa bò.

Khi thấy Kiều Hải Thần bước ra, anh vội vàng bước xuống mở cửa xe.

Hôm nay, cô không mặc áo công tác nữa mà mặc một bộ Jumpsuit, eo thắt một cái dây lưng, đội một chiếc mũ vành rộng. Cao Tử Thụy ngây ngất ngắm nhìn, thầm nhận xét nhìn kiểu gì cũng đẹp, xoay góc nào cũng xinh.

“ Chờ tôi lâu không?" Kiều Hải Thần hỏi. Cô đứng trên cửa sổ nhìn thấy anh. Lúc đó, anh vừa tới nhưng cô đang bận dọn dẹp nên chưa xuống. Bởi vì không muốn quá chủ động trước mặt anh, chỉ sợ dọa anh bỏ chạy nên cô lững thững làm xong hết mọi việc mới bước xuống. 

Cao Tử Thụy phục hồi tinh thần: " Tôi vừa mới đến." Dứt lời, giúp cô mở cửa bên lái phụ.

Khu nhà ở của nhân viên trạm viện trợ cách thị trấn khoảng chừng 1 giờ chạy xe. Bên trong xe, không ai lên tiếng. Không khí chút trầm mặc, anh lại khẩn trương, thử tìm chuyện để nói: " Mũ của cô thật đẹp."

“ Dùng để che nắng." Kiều Hải Thần tay cầm mũ, thật ra thì cô cũng rất hồi hộp, nhưng cố ý nói giọng nhàn nhạt:" Ở đây tia cực tím quá mạnh, tôi rất sợ."

“ Bình thường nghỉ phép cô hay làm gì?" Cao Tử Thụy hỏi.

Kiều Hải Thần vuốt ve mũ trong tay: " Ngủ." Cô cười khẽ, bất đắc dĩ nói: " Chẳng qua, bệnh nhân nhiều. Rất ồn ào mà phòng lại không cách âm nên chỉ là nằm ở giường nhìn trần nhà."

Trạm cứu trợ điều kiện không được tốt, Cao Tử Thụy hỏi: " Tại sao cô lại tới đây làm?" Anh không hiểu, một cô gái trẻ tuổi như vậy mà lại tình nguyện bỏ qua những nơi làm tốt để tới Châu phi chịu khổ?

“ Tình cờ thôi." Kiều Hải Thần nói, thật ra thì rất may mắn, đến đây không phải gặp được anh sao: " Còn anh?"

Cao Tử Thụy nhướn mày, vì để không khí trong xe thoải mái hơn, hài hước nói: " Rất cẩu huyết. Tôi không cẩn thận cắt ngang một buổi hẹn hò của sếp.. sau đó bị đày đến đây."

Kiều Hải Thần cười: " Không thể nào?" 

“ Thật mà!" Cao Tử Thụy nhìn cô, thấy cô cười tim anh hơi lỗi nhịp: " Nhưng cũng rất may, nếu không sao có thể gặp được cô?"

“ Thế thì cẩu huyết thật." Kiều Hải Thần cười, suy nghĩ một chút sau đó thẳng thắn nói: " Thật ra, tôi đến đây cũng có lý do." 

“ Nói một chút nghe coi."

“ Tôi không biết tại sao lại đắc tội với cấp trên, mỗi ngày đều bị người đó lấy vô số lý do làm khó." Kiều Hải Thần cau mày: " Đúng dịp hội chữ thập đỏ  chiêu mộ bác sĩ, để tránh phiền toái nên tôi tới đây."

“ Cấp trên của cô là nữ?" Cao Tử Thụy cố ý hỏi.

"Ngược lại." Kiều Hải Thần nói.

Cao Tử Thụy suy nghĩ gì đó, rồi hỏi thẳng: " Có phải anh ta theo đuổi cô không được cho nên cố ý làm phiền cô?"

Bị vạch trần, Kiều Hải Thần ngượng ngùng, cười cười.

Ở Chicago đâu chỉ có một bệnh viện." Cao Tử Thụy không hiểu hỏi: " Cô hoàn toàn có thể đổi sang bệnh viện khác làm. Tại sao lại muốn tới đây."

Kiều Hải Thần cúi đầu: " Tôi không nghĩ nhiều." Cô không phải là thánh nữ, vì sao lại đến châu phi chịu cực khổ? Chẳng qua, bởi vì một câu nói của một người, người đó chỉ dẫn cô tới đây. Nói sẽ tìm được ý chung nhân.

Đến thị trấn, dân cư ở đây không nhiều nhưng đều đến trạm viện trợ tiêm phòng nên đều biết Kiều Hải Thần. Nhìn thấy cô, họ rất vui vẻ chào hỏi.

Một người da đen bước tới trước mặt Kiều Hải Thần, nói chuyện với cô bằng tiếng địa phương, thỉnh thoảng nhìn sang Cao Tử Thụy, ánh mắt không có lấy một chút thiện cảm. Chỉ thấy cô mỉm cười, có vẻ rất kiên nhẫn cùng người đó giải thích.

Khi người da đen đó đi, Cao Tử Thụy hỏi: " Hai người nói chuyện gì vậy? "

Kiều Hải Thần đội mũ lên, chiếc mũ vành rộng che hết khuôn mặt cô: " Không có gì, anh ta hỏi khi nào tôi đi làm, anh ta muốn đưa người nhà đến khám bệnh."

Cao Tử Thụy có chút hoài nghi, nhìn bọn họ nói chuyện với nhau rất lạ, hình như không phải nói đến chuyện đó. Thế nhưng, vì giữ phép lịch sự, anh không hỏi nữa.

Trong thị trấn, có duy nhất một nhà hàng. Mới đi tới cửa, thì một người phụ nữ da đen bước tới ôm lấy Kiều Hải Thần, bọn họ lại dùng tiếng địa phương nói, cô nàng da đen lại nhìn Cao Tử Thụy bằng ánh mắt không thân thiện, sau đó lại cùng Kiều Hải Thần nói gì đó.

Trong lúc đợi món, có người tìm Kiều Hải Thần, hỏi cô về một vài triệu chứng của một số bệnh. Bọn họ lại dùng tiếng địa phương, Cao Tử Thụy nghe không hiểu. Vì vậy, Cao Tử Thụy đi ra ngoài.

"Hi!" cô nàng da đen bước tới.

Cao Tử Thụy quay lại sau lưng nhìn, không có ai. Chẳng lẽ cô ta đang gọi anh?

Cô nàng da đen đứng trước mặt anh, không dùng tiếng địa phương mà dùng tiếng anh: " Tôi là Laca, xin hỏi anh là?" 

"Cao Tử Thụy." Anh nói, cô gái này hình như rất thân với Kiều Hải Thần.

Laca nhìn Kiều Hải Thần ở cách đó không xa, sau đó quay sang nhìn anh: " Anh  chính là bạn trai của bác sĩ Kiều."

Đây là một sự hiểu lầm tuyệt vời nhất từ trước tới nay! Cao Tử Thụy đời nào phủ nhận.

Laca cười, lộ ra hàm răng vô cùng trắng: " Vừa rồi Maclô rất tức giận nói với tôi rằng bác sĩ Kiều nói anh là bạn trai của cô ấy."

Ách! Cao Tử Thụy hơi giật mình, quay đầu lại nhìn Kiều Hải Thần, hoang mang hỏi: " Maclô là ai?"

"Là người đứng bên ngoài nhà hàng nói chuyện với bác sĩ Kiều đó." Laca cười: " Anh ấy thầm mến bác sĩ Kiều, trong thị trấn chúng tôi ai cũng biết. Nhưng, chúng tôi cảm thấy bác sĩ Kiều không thích anh ấy. Bởi vì, bác sĩ Kiều từng nói cô ấy có bạn trai rồi."

Khó trách người da đen lúc nãy nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn.

Từ từ, Kiều Hải Thần có bạn trai sao?

Cô xinh đẹp như vậy, có bạn trai là điều dễ hiểu, có gì lạ đâu. Nhưng cái tin này khiến cho  Cao Tử Thụy lại rất buồn bực.

"Anh phải chú ý đó,  Maclô tính tình không được tốt, tôi sợ anh ta sẽ tìm anh làm phiền." Laca tốt bụng nhắc nhở: " Nếu như anh ta khiên khích anh, anh tốt nhất đừng so đo với anh ta."

Thức ăn ở châu phi thực sự không hợp khẩu vị của Cao Tử Thụy. Hơn nữa, tâm tình tích tụ khiến cho anh ăn rất ít.

"Quanh đây còn nhà hàng nào nữa không?" Cao Tử Thụy hỏi.

Kiều Hải Thần lắc đầu một cái: " Đây là nhà hàng duy nhất." Cô  như suy nghĩ đến điều gì, sau đó nói: " Cách đây 500 cây có một thành phố lớn, chắc ở đó có nhiều nhà hàng."

Cao Tử Thụy nhìn đồng hồ, cũng không đến nỗi quá muộn: " Chúng ta đi thôi, tới đó chắc kịp ăn tối."

"Anh đùa sao." Kiều Hải Thần kinh ngạc: " Chỉ vì ăn một bữa cơm mà đi 500 cây? Cả đi cả vể 1000 cây số, quá khoa trương."

"No bụng mới là quan trọng." Anh tới đây một thời gian nhưng vẫn chưa quen được với những món ăn ở đây. Phần lớn vẫn tự làm bánh ăn hoặc là đợi thực phẩm nước mình viện trợ  đến. Lúc này, rất muốn đến thành phố kia để xem mùi vị món ăn ở đó có khá hơn không.

"Muốn no bụng, cũng không nhất thiết phải đi xa thế. Kiều Hải Thần nói: " À, ở phòng trọ của tôi có thực phẩm, anh muốn ăn gì tôi nấu cho anh ăn." Nói xong, Kiều Hải Thần hơi đỏ mặt, trời ạ. Mới hẹn hò lần đầu mà cô đã mời anh về nhà rồi.

"Có thể làm món cơm rang trứng hay nấu một tô mì không? " Cao Tử Thụy bất đắc dĩ nói: " Những đồ ăn này, tôi thực sự ăn không vô."

--

Trở về phòng trọ, Kiều Hải Thần đặt túi xách xuống: " Đợi tôi một chút." Cô vén rèm đi vào trong.

Căn phòng này, chưa đầy 10 m2. Chỉ kê vừa một cái giường đơn, một cái tủ quần áo, một bàn đọc sách. Thậm chí, không có ghế ngồi. Tuy vậy nhưng rất gọn gàng.

Bên ngoài có ban công nhỏ, được cô sửa thành phòng bếp. Tuy nhỏ nhưng có đủ các loại thực phẩm bày trên kệ bếp.

Cao Tử Thụy nhớ đến những lời Laca nói. Vì vậy, tầm mắt xẹt qua tất cả góc, thế nhưng chẳng tìm thấy dấu vết, đồ dùng nào của đàn ông.

Đột nhiên, Cao Tử Thụy nghe thấy một tiếng kêu khẽ  "Ai daa." Cô sao vậy? Anh không nghĩ nhiều liền vén rèm bước vào.

Trong rèm, Kiều Hải Thần đã cởi bỏ bộ jumpsuit, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót. Thấy anh đi vào, cô ngẩn ra sau đó mới phục hồi lại tinh thần hốt hoảng lấy bộ đồ che lên ngực.

Trong nháy mắt, Cao Tử Thụy cảm thấy hít thở không thông, toàn thân căng thẳng.