Editor: Giả Bảo Ngọc
“ Tống tiểu thư."
Tống Khinh Ca quay đầu lại, là Chu Châu, đang cười dịu dàng như hoa, ưu nhã nâng ly rượu: " Tống tiểu thư, chúc mừng cô. Mấy năm qua, trong những buổi đấu giá, đây là vật phẩm bán được giá cao nhất đó."
Nhắc tới chuyện này khiến cho Tống Khinh Ca hơi thẹn. Bởi vì giá bán bức tranh tỷ lệ nghịch với giá trị thực của nó, tài nghệ của cô chỉ dừng lại ở biết vẽ. Cô giơ ly rượu, thuận miệng nói: " Có thể bán được giá như vậy, quả thật rất bất ngờ. Chẳng qua, mọi người cũng đều là có lòng muốn từ thiện giúp đỡ các hoàn cảnh khó khăn."
Cô cố ý tránh nói đến Đại Boss, sợ rằng sẽ bị chú ý, tạo thành scandal.
Chu Châu có vẻ đồng ý với những gì cô nói, gật đầu: " Nhưng mà, Sâm thiếu chắc hơi thất vọng rồi, là tác phẩm đính ước của hai người, vậy mà lại bị Cố tổng mua mất."
Tống Khinh Ca có chút lúng túng, chỉ cười trừ.
“ Tống tiểu thư." Chu Châu không khỏi ngưỡng mộ nói: " Cô và Sâm thiếu là thanh mai trúc mã, thật khiến cho người khác hâm mộ. Tôi xin được hỏi một chút, ở thành phố Z chỗ nào có chim di trú, mấy ngày nữa tôi được nghỉ vài ngày, muốn đi xem." Sau đó cô cười khẽ: " Tôi không phải là người ở đây, nên không biết."
“ Mùa đông chim di trú bay về phương nam, ở thành phố Z không có." Tống Khinh Ca nói, thành phố Z nằm ở phương bắc, mùa đông thời tiết rất lạnh, cho nên đến mùa thu chim chóc sẽ bay đi.
Chu Châu thoáng tiếc nuối: " Tôi cảm thấy khung cảnh trong bức tranh rất đẹp, khung cảnh đó ở đâu vậy?"
“ Cảnh là do tôi tưởng tượng ra." Tống Khinh Ca thật thà nói.
“ Nhưng trong khung cảnh đó, cô và Sâm thiếu đang ngồi giữa bãi lau..” Chu Châu vẫn chưa hết ngưỡng mộ nói: " Khiến cho tôi cảm nhận được một tình yêu rất chân thành, thuần tuý."
“ Khi vẽ bức tranh đó, tôi còn chưa quen anh ấy." Tống Khinh Ca lắc đầu một cái, cuối cùng cũng có cơ hội để giải thích về cái “đính ước chi tác”, “thanh mai trúc mã”, mặc dù người nghe chỉ có Chu Châu: " Lúc ấy, tôi đọc một bài thơ nói về chim di trú, sau đó tưởng tượng vẽ ra."
Đối với những lời giải thích của cô, Chu Châu hơi giật mình. Giờ mới hiểu, hoá ra vừa rồi mọi người đều bị La Thế Sâm gạt: " Thì ra là như vậy..” Sau đó, liền đổi chủ đề: " Tống tiểu thư cùng Cố Tổng rất quen sao?"
“ Chúng tôi gặp qua mấy lần." Nhắc tới Đại Boss, Tống Khinh Ca luôn chột dạ, sợ bị người khác nhìn ra điều gì: " Không tính là quá quen." Khó trách tại sao Chu Châu lại hỏi như vậy. Bởi vì Đại Boss cùng La Thế Sâm đấu giá, lại còn trả giá bức tranh cực kỳ cao.
“ Oh!” Chu Châu như nghĩ ra điều gì, cười cười: " Tôi thấy Cố Tổng rất thích tranh của Tống tiểu thư." Sau đó, hai người hàn huyên thêm mấy câu, Chu Châu lễ phép chào cô sau đó rảo bước đi đến chỗ mấy vị khách khác.
Nhìn bóng lưng cô, Tống Khinh Ca nhàn nhạt lắc đầu. Cũng là MC, Chu Châu khiêm tốn, lễ độ, vậy mà Đổng Tùng San thì ngang ngạnh, phách lối. Thật là khác biệt một trời một vực. Hiện tại, tình cảnh của Đổng Tùng San đoán chừng..
“ Tống tiểu thư, có phải nên giải thích một chút, cái gì gọi là “ không tính là quá quen”?
Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên sau lưng Tống Khinh Ca, giọng nói này, luôn khiên cô cảm thấy hô hấp của mình có điểm không ổn, tim đập cũng không được bình thường. Không cần đoán, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là ai.
Đại Boss hôm nay mua tranh của cô, khiến cho toàn bộ mọi người ở hội trường chú ý. Nếu họ đứng đây nói chuyện, không chừng sẽ bị đồn đại nhiều hơn. Vì vậy, Tống Khinh Ca làm bộ không nghe thấy anh nói gì, lẩn vào đám đông, tránh anh, tuỳ tiện tìm một người quen đứng nói chuyện.
Thế nhưng, trong bữa tiệc nói chuyện với người nào thì người đó cũng khen ngợi bức tranh của cô thì ít mà khen ngợi Cố tổng biết thưởng thức tranh thì nhiều. Sau đó, đề tài chuyển qua hỏi đến La Thế Sâm. Cô chỉ có thể tái diễn đi tái diễn lại một câu trả lời, dần dần khiến cho cô mệt mỏi.
Vì vậy, cô lặng lẽ trốn sang phòng uống nước cạnh đó, ra phía góc cửa sổ sát đất, cách xa trung tâm bữa tiệc, nơi có mấy tấm rèm lớn che phủ để tìm chút yên tĩnh.
Tống Khinh Ca nhàm chán tựa người vào cửa sổ nhìn cảnh đêm. Thành phố Z về đêm ở góc xa xa có mây ngũ sắc hơi loé lên, đẹp đến nao nòng. Bên trong phòng tiệc, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt người cười kẻ nói. Nhưng thực ra, đều là giả tạo, chỉ cố ý ra vẻ để đạt được những mục đích riêng, mấy ai là thật tâm. Cũng giống như cô và La Thế Sâm, trong mắt mọi người là trai tài gái sắc, yêu nhau tha thiết nhưng chỉ có cô biết, những điều này chẳng qua là làm tròn vai diễn.
Trên thế giới này, có quá nhiều điều giả dối, mấy ai có thể nhìn nhận đúng đây?
Tống Khinh Ca khẽ thở dài. Đột nhiên, cảm giác sau lưng khác thường, quay đầu lại thì đã thấy Đại Boss từ phía sau ôm lấy cô, to gan quá mức khiến cho thân thể cô căng thẳng, tim lỗi nhịp: " Anh làm gì thế?"
Vừa dứt lời, liền nghe thấy Đại Boss thở dài, chỉ ra bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: " Nhìn kìa, có sao băng."
Tống Khinh Ca theo hướng anh chỉ nhìn sang, ngoài cửa sổ, trừ một góc có mây ngũ sắc còn lại bầu trời đen như mực, ngay cả một ngôi sao cũng không có, cô mới biết mình bị mắc lừa. Mùa đông ở thành phố Z rất lạnh, ban đêm hầu như không có sao, lấy đâu ra sao băng, vì vậy quay đầu lại khẽ cáu: " Làm gì có?"
Tư thế của hai người quá mập mờ, cô quay đầu lại, môi vô tình sượt qua gương mặt anh. Trong nháy mắt, cả hai đều có chút chấn động, Đại Boss thuận thế cúi đầu muốn hôn, nhưng cô lập tức quay đầu đi, né tránh.
Bên kia là phòng tiệc, nếu có người bước qua đây nhìn thấy.. cô sẽ rất lúng túng.
Đại Boss ghé sát vào tai cô: " Nhìn kỹ, bên kia thực sự có sao băng."
Mặt cô hơi nóng lên, ngốc nghếch tin anh thêm một lần nữa, nhưng lần này, trên bầu trời thực sự có một vệt sáng loé lên, xẹt qua phía chân trời để lại một màu trắng nhạt như sương mù sau đó dần dần tan biến. Cô đột nhiên cười cười: " Không phải là sao băng, đó là máy bay." Đây chẳng qua là một chuyến bay đêm mà thôi.
“ Oh." Đại Boss thấp giọng, ranh mãnh trêu: " Hoá ra cũng không ngốc lắm."
Tống Khinh Ca lúc này mới hiểu ra, anh là cố ý trêu chọc cô! Cô hơi xoay người nói: " Buông tôi ra."
Đại Boss có chút căng thẳng, thấp giọng uy hiếp: " Không được giãy!”
Hừ, tại sao cô phải nghe lời?
“ Có tin tôi “xử tội” em không?" Toàn thân Đại Boss đang rất căng thẳng, nơi nào đó vô cùng khó chịu. Tống Khinh Ca đời nào nghe lời, vùng vằng: " Tôi có tội gì?"
“ Còn dám hỏi?" Đại Boss xù lông nạt cô. Hừ, người phụ nữ không tim không phổi này, riêng tội nói dối kê ra cũng hết vài trang giấy rồi.
Đại Boss càng siết chặt vòng tay, khiến cô khó mà nhúc nhích. Cô biết, người đàn ông này luôn là ưa mềm chứ không ưa cứng vì vậy ngoan ngoãn, không dám lộn xộn, để mặc anh ôm mình.
Ách! Bọn họ hình như lần nào gặp nhau, bất kể nói về chuyện gì, dù cô đúng hay sai thì cuối cùng cũng đều bị anh nạt lại. Thật là không công bằng.
“ Anh buông tôi ra." Tống Khinh Ca biết đàn ông ưa nịnh, vì vậy xuống giọng: " Nếu như bị ai nhìn thấy.. hiểu lầm sẽ không tốt đâu." Cô chưa quên, tối nay cô tới đây là có mục đích.
Đại Boss bình tĩnh, không thèm để ý lời cô nói: " Thấy được càng tốt, tránh có người đi đâu cũng nói chúng ta không quá quen."
Ách! Tống Khinh Ca hơi mím môi, anh nghe được những lời cô nói với Chu Châu sao, bây giờ là đang cố ý! Haizz, thiên đấu, địa đấu, ngàn vạn lần đừng cùng Đại Boss da mặt dày đấu.
Đại Boss hơi nhạo báng: " Thật không nghĩ tới, em có thể vẽ tranh." Cái này, có tính là vui mừng không? Thật ra thì, ý định đầu tiên của anh sau khi mua bức tranh này là muốn đem đốt đi, vì nhìn nó quá chướng mắt. Cái gì thanh mai trúc mã? Một Âu Dương Nghiễm còn chưa đủ loạn hay sao mà phải bồi thêm một tên La Thế Sâm nữa? Nhưng vừa rồi, khi nghe cô nói với Chu Châu, “đính ước chi tác” chỉ là một hiểu lầm, thì trong lòng anh thanh thản cực kỳ, vì vậy quyết định sẽ lưu giữ bức tranh kia.
Bị anh ôm khiến cho Tống Khinh Ca có cảm giác vụng trộm, làm cho cô lo sợ nhưng cũng khiến cho cô mê luyến, cô nói nhỏ: " Tranh đó không đáng giá nhiều tiền như vậy." Trời ạ, đây chính là 1000 vạn. Tranh cô vẽ, đặt tại phòng triển lãm, bán được mấy ngàn là đã hạnh phúc lắm rồi.
“ Tôi cũng cảm thấy hơi đắt." Đại Boss nhướn mày, làm bộ nghiền ngẫm nói.
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen, nhướn mày: " Vậy sao anh còn mua?" Không phải là đắt mà là rất rất đắt, nghĩ đến thôi đã thấy nhức nhối.
“ Tôi thích, tôi bằng lòng mua!” Đại Boss nói: " Nói không chừng em có khả năng tiềm ẩn, biết đâu sau này lại nổi danh." Anh lại tiếp tục trêu: " Đến lúc đó, tranh em vẽ sẽ đắt giá. Xem ra, tôi phải giữ gìn bức tranh kia, tốt nhất là mua một cái tủ sắt khoá lại."
Tống Khinh Ca cau mày, mặc dù Điền giáo sư khen cô có năng khiếu vẽ tranh nhưng bản thân cô biết trình độ của mình còn thua xa đàn chị Chu Văn Hi.
Anh tiếp tục trêu chọc: " Nếu em cũng cảm thấy đắt, tôi cũng không ngại để em vẽ thêm cho tôi vài bức nữa. Em cũng biết, nhà tôi bài trí đơn giản, nhất là phòng khách. Nếu như treo ở đó vài bức tranh chắc là không tệ."
“ Tranh tôi vẽ không hợp với phong cách nhà anh." Tống Khinh Ca nói, tranh của cô là tự tưởng tượng ra rồi vẽ, toàn tranh nhỏ. Phòng khách nhà anh là theo phong cách Châu âu, treo những bức tranh ấy, không phù hợp.
“ Vậy làm sao bây giờ?" Đại Boss giả bộ khó khăn: " Nếu không, em có thể lấy cách thức khác để bù lại.. ví dụ như..." Giọng điệu mờ ám, tay hơi lộn xộn khiến cho Tống Khinh Ca lúng túng.
Ách! Sắc lang này, rất hay đi “lạc đề” mà toàn là cố ý. Tống Khinh Ca mặt đỏ đến mang tai. Cô hừ một tiếng: " Buông tôi ra!”
Đại Boss không động đậy.
Cô tức giận, lùi chân về. sau đó, dùng gót giày đạp lên chân anh. Một chiêu này, rất hiệu nghiệm lập tức thoát khỏi ngực anh.
“ Anh đừng lại đây!” Cô chỉ vào anh.
Đại Boss thấy một màn mèo ngoan biến thành nhím xù lông. Lại chuẩn bị lấy cớ để trốn đi, phụ nữ đúng là không tim không phổi mà.
Được rồi, Đại Boss thoả hiệp, đứng cách cô hai thước hỏi: " Chuyện em đồng ý với tôi, thế nào lại giở quẻ hả?"
Tống Khinh Ca hơi giật mình, cô đồng ý với anh chuyện gì?
“ Không phải em nói là cùng với hắn huỷ hôn sao?" Anh đối với những buổi từ thiện kiểu này căn bản không có hứng thú. Chẳng qua, khi nhìn thấy trên internet, thấy cô và La Thế Sâm thắm thiết đi cùng nhau, sau đó lập tức lôi Hứa Khiêm tới đây.
“ Chuyện riêng của tôi, không cần phải báo cáo với Cố tổng!” Tống Khinh Ca hừ một tiếng.
Đại Boss bị nghẹn lời.
“ Ngài cứ quấn lấy tôi, không có tác dụng gì." Tống Khinh Ca thấp giọng nói: " Lại càng làm cho tôi thêm khó chịu. Cố Phong Thành, ngài muốn để cho mọi người chửi rủa tôi giống như Đổng Tùng San sao?"
Cô rất thống khổ, thương anh, yêu anh không thoát ra được, biết rõ là phải cách xa anh một chút nhưng mỗi lần gặp, anh đều đến sát bên cạnh, mà cô lại tham luyến không muốn đẩy anh ra. Bị anh trêu chọc, khi dễ cô cũng quên mất phản kháng, cảm xúc nhiều lúc còn mất tự chủ hùa theo anh. Cô rất muốn thoát khỏi tình cảnh này, nhưng cơ bản là không có biện pháp nào.
Đại Boss nghĩ cô đang nói đến chuyện video: " Tuyệt đối sẽ không có ngày đó."
“ Tương lai phát sinh chuyện gì, ai có thể biết trước." Trong lòng cô thống khổ khó chịu: " Tôi van xin ngài, cách tôi xa xa một chút, có được không?" Cô đã nói rõ với anh từ lâu rồi, nhưng vì cái gì mà mỗi lẫn gặp cô, anh luôn làm như những lời nói đó chỉ là nói nhảm, không để sự phản kháng của cô ở trong mắt. Không phân biệt thời gian, địa điểm, không để ý hoàn cảnh mà cứ quấn lấy cô?
Đại Boss cau mày, người phụ nữ này, rốt cuộc có trái tim không a. Nói chuyện có cần phải nặng lời thế không? Thế nào mà chỉ dịu dàng như nước được một lúc, lát sau lại như là xương rồng đầy gai đề phòng anh?
“ Tôi có cuộc sống riêng của mình." Giọng nói của cô ngày càng thấp: " Bỏ qua cho tôi, có được không?" Anh có bạn gái rồi, còn dây dưa với cô, chỉ làm cho cô khổ sở.
Đại Boss trầm mặc, sau tấm rèm chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của hai người.
“ Cố tổng?" Tiếng nói của Chu Châu đột nhiên vang lên: " Thì ra ngài ở đây, làm tôi đi tìm mãi."
Đại Boss không lộ dấu vết, khẽ kéo rèm che cho Tống Khinh Ca, sau đó xoay người đứng chắn ở đó: " Có chuyện gì sao?"
Tống Khinh Ca núp sau tấm rèm, thở không dám thở mạnh, động cũng không dám động.
“ Vâng." Chu Châu khẽ nở nụ cười: " Về chuyện đấu giá vừa rồi, ký giả muốn phỏng vấn ngài."
Đại Boss nhíu mày, nghĩ đến người phụ nữ đang nấp sau rèm: " Đi thôi!” Anh cùng Chu Châu đi khỏi, Tống Khinh Ca mới bước ra.
Nghe tiếng nói chuyện của bọn họ dần dần ra xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, lại có tiếng bước chân đi tới: Anh lại quay trở lại sao?
Đột nhiên, rèm bị vén lên.
“ Sao anh lại trở lại..” Nói chưa dứt lời, không ngờ trước mặt cô lại là La Thế Sâm chứ không phải Đại Boss.
Sắc mặt hắn không được tốt, làm bộ không nghe thấy lời cô nói, khẽ trách: " Sao em lại trốn ở đây, để anh đi tìm mãi."
Tống Khinh Ca có chút ngạc nhiên, sao hắn biết cô ở đây mà tìm? Chẳng lẽ, hắn nhìn thấy gì rồi?
“ Có ký giả muốn phóng vấn, đi thôi." La Thế Sâm cái gì cũng không hỏi, nói ngắn gọn, sau đó dắt cô quay lại phòng tiệc.
Nói là phỏng vấn, chẳng qua chỉ là ra chụp mấy tấm hình. Sau đó tuỳ ý nói chuyện vài câu. Trước mặt mọi người, La Thế Sâm rất tự nhiên ôm lấy Tống Khinh Ca, mặc dù bị cô gạt ra mấy lần nhưng hắn vẫn rất thản nhiên.
Sau đó, Vương Duệ bưng hai ly rượu đến, hắn đã uống nhiều rượu, đi có chút lảo đảo: " Thế Sâm.. uống thêm một ly nào."
La Thế Sâm nhận lấy ly rượu.
Vương Duệ đưa ly còn lại cho Tống Khinh Ca: " Cô cũng uống một ly!”
Tống Khinh Ca giật mình, thuận tay cầm một ly trái cây trên bàn: " Tôi uống cái này là được rồi."
“ A..” Vương Duệ nói: " Trong trường hợp này, uống cái đó không thích hợp." Hắn giơ cái ly, đưa cho Khinh Ca.
La Thế Sâm bưng ly rượu nhập một ngụm, thờ ơ lạnh nhạt.