Nhìn hai người đứng bên nhau, ánh mắt Kim Sênh ngưng đọng, sắc mặt tái nhợt, tim giống như bị vật gì đó đè nặng, vô cùng khó chịu. Giờ phút này, người đó đã có người ở bên cạnh cùng sóng vai đi hết cuộc đời, còn bà chỉ là người đi ngang qua đời người ấy.
Càng nghĩ, Kim Sênh càng thống khổ.
Vừa rồi, Cốc Nhược Thu đang cùng người phụ trách lễ tang nói về một số vấn đề chi tiết, khi nhìn thấy Cốc Vĩnh Thuần và Hà Thư Vân đứng cạnh nhau thì lập tức lo lắng nhìn về phía Kim Sênh, Cốc Nhược Thu vội vàng đi đến bên cạnh Kim Sênh.
Hà Thư Vân cầm hương, đưa cho Cốc Vĩnh Thuần, sau đó hai vợ chồng cùng cúi người vái, sau đó Thư Vân lại nhận lấy thẻ hương từ tay chồng, bước đến cắm thẻ hương vào trong lư hương. Hà Thư Vân bước về phía Cốc Nhược Thu và Kim Sênh:" Nhược Thu đến rồi?" Ánh mắt của Hà Thư Vân rơi vào người Kim Sênh, hơi ngạc nhiên:" Vị này là..”
Cốc Nhược Thu cau mày, không biết phải giới thiệu Kim Sênh thế nào, thì nghe thấy Kim Sênh lạnh nhạt nói:" Tôi là người của Cốc gia..” Bà hơi dừng lại nói:" Là họ hàng của Cốc Gia ".
Hà Thư Vân nghe xong, không khỏi phiền não nói:" Cảm ơn chị đã đến đưa tiễn mẹ tôi ". Hà Thư Vân nhìn Kim Sênh, mang đầy tư thái chủ nhân nói:" Mời chị qua bên kia ngồi ". Sau đó, nhìn qua Cốc Nhược Thu nói:" Nhược Thu, anh cả và anh hai tạm thời chưa về được, nhưng thời gian đưa tang Vĩnh Thuần đã định, là ngày mai. Tối nay, chị và Vĩnh Thuần ở đây gác đêm. Chẳng là có chút việc cần em giúp..”
Nghe Hà Thư Vân nói vậy, với tư thái là nữ chủ nhân của Cốc gia. Kim Sênh có chút lúng túng, liền xoay người rời đi. Cách đó không xa, Cốc Tâm Lôi nhìn thấy Kim Sênh thì vô cùng kinh ngạc, nhìn khuôn mặt kia vô cùng giống Tống Khinh Ca khiến cho Cốc Tâm Lôi không vui, trong mắt mang theo xoi mói cùng khinh thường, đợi Kim Sênh đi ngang qua bên người, liền cố ý nói:" Xem những ai đến thế này, chẳng qua chỉ là một bà vú nuôi qua đời, ấy vậy mà chó mèo cũng đến nhận thân thích..”
Kim Sênh nhíu mi, ánh mắt nhàn nhạt quét qua người Cốc Tâm Lôi.
Ánh mắt Kim Sênh vô cùng lạnh nhạt, nhưng bởi vì khí chất cao quý khiến cho Cốc Tâm Lôi không hiểu sao trong lòng sinh ra cảm giác tự ti và sợ hãi. Cô hất cằm, hừ một tiếng, không vui hỏi:" Nhìn cái gì vậy?"
“ Cô là con gái Cốc gia?" Kim Sênh hỏi.
Cốc Tâm Lôi cao ngạo hất cằm lên, cười nhạo nói:" Ngay cả tôi là ai mà cũng không biết, còn dám nói là họ hàng thân thích?"
“ Cô là ai, thật sự tôi không biết ". Ánh mắt Kim Sênh quét qua người Cốc Tâm Lôi:" Nhưng mà, nếu là con gái Cốc gia, phải như Nhược Thu, đoan trang lễ độ, ăn nói dịu dàng mới xứng ". Năm đó, Cốc phu nhân và Cốc lão gia đối với con gái vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt về vấn đề lễ nghi và thơ văn của bà và Nhược Thu.
Cốc Tâm Lôi nổi giận, đột nhiên vọt tới trước mặt Kim Sênh, nhưng chưa kịp mở miệng thì thấy một bóng người lao đến, trong nháy mắt, cô đã bị Tát Lỵ vặn tay về phía sau lưng làm cho cô vô cùng kinh hãi. Ở thủ đô mà có người dám đối với cô vô lễ như thế này sao, cô giãy giụa:" Buông tôi ra!”
“ Tát Lỵ?" Tay trái Kim Sênh nhẹ nhàng vung lên, Tát Lỵ lập tức buông Cốc Tâm Lôi ra.
Cốc Tâm Lôi cảm thấy đau đớn truyền lên từ hai cánh tay, sau khi được buông ra, ỷ rằng trong linh đường toàn người của Cốc gia, cô giận tím mặt, vọt tới trước mặt Kim Sênh, vung tay lên.
Bốp!
Cốc Tâm Lôi bị ăn một tát, nổ đom đóm mắt, đầu óc choáng váng.
Kim Sênh cau mày, nhìn Tát Lỵ, Tát Lỵ liền cúi đầu, lập tức lùi về phía sau đứng sang một bên.
“ Mẹ!” Cốc Tâm Lôi phục hồi lại tinh thần, khóc lớn.
Bên ngoài xảy ra chuyện như vậy, bên trong sớm đã nghe thấy, lại nghe thấy tiếng Cốc Tâm Lôi khóc, người ở bên trong liền đi ra.
Nhìn thấy Hà Thư Vân, Cốc Tâm Lôi vô cùng ủy khuất, chỉ vào Kim Sênh:" Mẹ, người của bà ta đánh con..”
Thấy con gái bị sưng một bên mặt, Hà Thư Vân nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Cốc Vĩnh Thuần, rồi nhìn con gái hỏi:" Chuyện gì xảy ra vậy?"
Cốc Tâm Lôi khóc sướt mướt nói:" Người của bà ta vô duyên vô cớ.. đánh con ".
Giờ phút này, Kim Sênh đã biết thân phận của Cốc Tâm Lôi, nhìn gia đình họ 3 người đứng chung một chỗ, trong lòng lại cực kỳ khó chịu, sắc mặt tái nhợt, thấp giọng mắng:" Tát Lỵ?"
Tát lỵ vung tay, tự tát vào mặt mình.
Cảnh tượng này, khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ.
“ Cô gái ". Kim Sênh nhàn nhạt nhìn Cốc Tâm Lôi:" Cô đối với tôi ăn nói lỗ mãng, vung tay định đánh tôi trước, Tát Lỵ là vì tự vệ nên mới đánh cô, cô nói xem, có phải cô thiếu tôi một lời xin lỗi không?" Giọng nói của bà nhàn nhạt, nhưng tản mát ra một loại khí chất, không giận mà uy, làm cho người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Hà Thư Vân cũng bị kinh sợ, ánh mắt đầy nghi ngờ hỏi con gái:" Tâm Lôi?"
Dưới con mắt của mọi người, Cốc Tâm Lôi vẫn không ngừng khóc, cô vẫn cho rằng mình là thiên kim tiểu thư của Cốc gia, đi đến đâu cũng có người hâm mộ, giờ lại phải chịu cảnh này khiến cho cô giận đỏ bừng cả mặt. Cô biết, nếu như bây giờ trước mặt mọi người nói xin lỗi, thì chẳng khác nào thừa nhận cô là đứa nói dối. Ở đây nhiều người như vậy, sẽ vô cùng mất mặt.
Sắc mặt Kim Sênh không biểu cảm, ánh mắt nhìn thẳng, thấy Cốc Tâm Lôi không nói gì, cũng không muốn làm to chuyện, chỉ nói:" Cô gái, nên thận trọng từ lời nói đến việc làm của mình ".
Sau đó, Kim Sênh rời ánh mắt, nhìn Cốc Nhược Thu:" Em đi trước ". Bà ở lại, chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc. Nhìn vợ chồng Cốc Vĩnh Thuần, trong lòng bà thật sự khó chịu.
“ Em đưa chị ra ngoài ". Cốc Nhược Thu thở dài, bà biết Kim Sênh ở đây chỉ khiến cho không khí trở lên lúng túng.
Đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, Cốc Nhược Thu nói:" Tính cách của Tâm Lôi chẳng biết là giống ai, Kim Sênh, chị đừng giận ".
Kim Sênh nhàn nhạt nhìn Cốc Nhược Thu lắc đầu một cái. Bà biết mình chỉ là người ngoài cuộc.
Trở lại khách sạn, Ha Giả đã ngồi đợi bà từ sớm, trong tay ông, cầm một cái hộp:" Là ngọc phật ".
Kim Sênh nhìn chiếc hộp rất lâu, trong mắt ẩm ướt:" Không sai, đúng là ngọc ". Ở phía sau ngọc phật, có một vết lõm, bởi vì đã từng bị một mũi dao sắc bén gây ra:" Nhưng người đâu?"
“ Người bán ngọc phật nói, đây là do người đó nhặt được ". Ha Giả nói.
Kim Sênh thất vọng, nói:" Nghiêm Thẩm!” Một khối ngọc, đeo trên cổ, sao rơi được? Hơn nữa, treo giải thưởng 100 ngàn, khó tránh được có người vì thấy tiền sáng mắt mà nổi lên lòng xấu xa.
“ Dạ ". Ha Giả lên tiếng.
Sau đó, Kim Sênh đưa cho Ha Giả một tờ giấy.
Nhìn tên và số điện thoại, Ha Giả hỏi:" Đây là..”
Kim Sênh nhìn ngọc phật trong tay:" Nghe nói, người này nhìn rất giống tôi, ngài hãy cử người đi điều tra một chút ". Cô gái này, nhìn rất giống bà nhưng cũng không phải là niềm hy vọng quá lớn, bởi vì chuyện này, bà đã từng làm rất nhiều cuộc giám định ADN đối với những cô gái có vóc dáng giống mình, chẳng qua, lần nào cũng chỉ đem lại một nỗi thất vọng.
“ Vâng ". Ha Giả nói nhưng lại lưỡng lự:" Ngày mai, ba giờ chiều sẽ có chuyến bay về nước ".
“ Tôi biết rồi ". Kim Sênh hơi nghiêng đầu, nhìn bức vẽ trên tường.
--
Hà Thư Vân lấy túi chườm đá, chườm lên mặt Cốc Tâm Lôi, đá lạnh khiến cho Cốc Tâm Lôi nhe răng trợn mắt:" Đau quá..” Trong lòng cô vô cùng khó chịu:" Mẹ, người đàn bà phách lối ấy là ai vậy?" Bị Kim Sênh nói như vậy trước mặt mọi người, bây giờ cô vẫn cảm thấy vô cùng hận.
Hà Thư Vân lắc đầu, đem túi chườm đá chườm lên mặt Cốc Tâm Lôi.
“ Mẹ, đau quá ". Cốc Tâm Lôi đau đến hốt hoảng.
“ Kiên nhẫn chút là hết đau ". Hà Thư Vân cau mày, hận rèn sắt không thành thép, không vui nói.
“ Mẹ, mẹ thật không biết bà ta sao?" Cốc Tâm Lôi lại hỏi.
Hà Thư Vân hơi giật mình, bà tự hỏi chính mình, không biết người đó thật sao? Bên ngoài bà làm bộ bình tĩnh, nhưng bên trong vô cùng hốt hoảng. Người phụ nữ đã chết nhiều năm trước đã trở lại.
Hà Thư Vân nghĩ đến bức hình đen trắng mà Cốc Vĩnh Thuần cất kỹ, xem ra dù bà ta có chết thì bà cũng chẳng hơn. Bây giờ, ba ta trở lại như vậy có phải bà sẽ thất bại thảm hại hay không?
Bà rất đố kỵ Kim Sênh.
Đố kỵ vì nhìn bà ta vẫn trẻ như trước, đố kỵ vì bà ta vẫn diễm lệ như xưa, đố kỵ vì bà ta được Cốc Vĩnh Thuần yêu, đố kỵ vì bà ta khiến Cốc Vĩnh Thuần qua bao nhiêu năm như vậy mà vẫn nhớ mãi không quên.
Còn bà, trừ một cuộc hôn nhân trống rỗng ra, trừ được danh xưng Cốc phu nhân, còn lại chẳng được cái gì.
Kim Sênh trở lại, như vậy có phải Cốc Vĩnh Thuần vô cùng vui sướng?
Còn bà? Có phải hay không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà?
Nghĩ đến đây thôi, Hà Thư Vân cảm thấy địa vị của mình có nguy cơ bị lung lay.
Không!
Bà không cam lòng.
Bà và Cốc Vĩnh Thuần đã kết hôn 25 năm, khổ tâm để có được cuộc hôn nhân đó, tại sao người đàn bà kia trở lại, bà lại phải nhường ngôi?
Không, bà tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hỏng cuộc hôn nhân của bà, phá hỏng công sức bà bỏ ra để có được cuộc hôn nhân này, bất kể là ai, cũng không thể! Lúc này, suy nghĩ trong bà vô cùng rối loạn.
“ Mẹ ". Cốc Tâm Lôi hỏi:" Mẹ biết bà ta, đúng không?"
Hà Thư Vân phục hồi lại tinh thần nhưng không lên tiếng.
“ Đừng để con gặp lại bà ta, nếu không con tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho bà ta ". Cốc Tâm Lôi uất hận nói.
“ Con có thể làm gì?" Hà Thư Vân cau mày, ánh mắt xẹt về phía Cốc Vĩnh Thuần đứng cách đó không xa:" Đừng có không biết lượng sức mình … Chẳng lẽ con không sợ ba con sẽ tức giận?"
Nói đến Cốc Vĩnh Thuần, Cốc Tâm Lôi giận không hề ít:" Hai người đều không giúp con … làm hại con bị mất mặt trước bao nhiêu người ". Cô còn tưởng rằng, ba mẹ là chỗ dựa, có thể hung hăng dọa người khác, ai ngờ, ba mẹ cô lại không mở miệng nói giúp cô được câu nào.
“ Ai bảo con chọc vào người không nên dây vào?" Hà Thư Vân cau mày, mặc dù Cốc Vĩnh Thuần cái gì cũng không nói, nhưng bà đã nhìn ra, vừa rồi ông rất không vui.
Cốc Tâm Lôi nghe thấy trong lời nói của mẹ chứa đầy ý vị:" Mẹ, bà ta rốt cuộc là ai?"
Hà Thư Vân lạnh lùng nói:" Con có biết ba con có mấy người anh em không?"
“ Bốn người ". Cốc Tâm Lôi nói.
“ Không chỉ có vậy thôi đâu ". Hà Thư Vân nói.
“ Chỉ có bốn người thôi mà ". Cốc Tâm Lôi không hiểu sao.
“ Còn có một.. người con gái nuôi của Cốc gia ". Hà Thư Vân thấp giọng nói.
Đại não Cốc Tâm Lôi nở rộng ra, kinh ngạc không dứt:" Mẹ đang muốn nói đến.. người vợ trước đã chết của ba sao?"
“ Bà ta chưa chết ".
“ A?" Cốc Tâm Lôi đột nhiên nghĩ đến điều gì:" Vậy vừa rồi người đó..”