" Anh không có! Kim Sênh, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương đến em." Cốc Vĩnh Thuần buông Kim Sênh ra, ảo não pha lẫn thống khổ, bất đắc dĩ nói. Nhất thời, ông chưa thể tiếp nhận được sự thật rằng mẹ nuôi ở sau lưng ông, lấy danh nghĩa của ông làm tổn thương đến Kim Sênh.
Kim Sênh ảm đạm nói tiếp:" Nhưng cuối cùng bà ấy cũng không giết tôi mà thả cho tôi đi." Bà ấy nói với Kim Sênh rằng người vợ mới của Cốc Vĩnh Thuần đã mang thai, đây là chuyện vui của hai dòng họ. Nếu như Kim Sênh xuất hiện, sẽ không tránh được họa vào thân, vì vậy liền nói Kim Sênh hãy đi càng xa càng tốt, ngàn vạn lần đừng bao giờ xuất hiện.
Nhìn sắc mặt bàng hoàng của Cốc Vĩnh Thuần, bất giác Đáy lòng Kim Sênh cảm thấy nhói đau.
Kim Sênh từng nghĩ rằng thời gian có thể bào mòn tất cả, hòa tan được nỗi thống khổ trong lòng, xóa đi được tình yêu trong tim.
Bà đã từng nghĩ rằng, bà hận Cốc Vĩnh Thuần, oán Cốc Vĩnh Thuần nhưng đến bây giờ bà mới biết, hận bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu. Dù hơn 20 năm qua, dù bà từng nghĩ rằng Cốc Vĩnh Thuần muốn giết mình, nhưng bây giờ chỉ 1 câu " Anh không có ", lập tức khiến cho thù hận trong lòng bà tan biến đi.
Hoặc giả, bà chưa từng thật sự hận Cốc Vĩnh Thuần.
--
Hồi lâu sau, chỉ nghe thấy Kim Sênh nói:" Ngài về đi!"
Cốc Vĩnh Thuần nhìn Kim Sênh, thường ngày khí chất là thế nhưng giờ phút này ông chỉ là một người đàn ông bình thường, ở trước người mình yêu nói lời sám hối:" Anh đã hơn 1 lần nghĩ, nếu như ngày đó anh không cùng ba đi ra nước ngoài mà ở lại bên cạnh em, em sẽ không xảy ra chuyện. 25 năm qua, anh luôn sống trong nỗi thống khổ, anh xin lỗi." Giọng Cốc Vĩnh Thuần nghẹn ngào, nghe không còn được rõ ràng:" Kim Sênh, dù em có tin hay không, cho đến bây giờ tình yêu anh đối với em.. vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu."
Như lúc ban đầu? Kim Sênh cảm thấy trống rỗng, trong mắt toàn là tia đau xót.
Cốc Vĩnh Thuần nhìn Kim Sênh:" Ban đầu cưới em, là vì yêu em."
" Yêu tôi?" Bờ môi Kim Sênh thoáng tia cười nhạo:" Nhưng ngài rất nhanh liền cưới một người khác.."
Cốc Vĩnh Thuần cười khổ, thấp giọng nói:" Đấy là vì muốn cho mẹ của anh một niềm vui. Ngày thứ 2 sau khi anh kết hôn, mẹ đã qua đời."
Kim Sênh hơi giật mình nhìn Cốc Vĩnh Thuần.
" Em cũng biết, mẹ của anh vốn không được khỏe. Mẹ rất thương em, rất cưng chiều em. Khi mẹ biết em gặp chuyện không may thì vô cùng thương tâm, sau đó mẹ bị ngã bệnh không dậy nổi." Cốc Vĩnh Thuần cau mày nói.
Nghĩ đến Cốc phu nhân, Kim Sênh cúi đầu khóc. Từ nhỏ bà đã được Cốc gia nuôi dưỡng. Cốc phu nhân sinh được 4 người con. Bởi vì sức khỏe không được tốt nên phải nhận thêm vũ mẫu về chăm sóc cho 4 người con, người mẹ nuôi rất thương yêu và coi những đứa con ấy như con ruột của mình.
" Khi mẹ sắp qua đời vẫn còn gọi tên em." Cốc Vĩnh Thuần thấp giọng nói.
Kim Sênh cảm thấy đầu óc trống rỗng, mắt lệ giàn giụa. Lúc đó, khi biết tin Cốc Vĩnh Thuần và Kim Sênh yêu nhau, người của Cốc gia không có gì là kinh ngạc, ngược lại vô cùng vui mừng trong đó người vui mừng nhất là Cốc phu nhân, bà còn trêu Kim Sênh:" Mẹ biết, sớm muộn gì Kim Sênh cũng là người của Cốc gia mà."
Cốc Vĩnh Thuần ôm Kim Sênh vào ngực, khẽ nói:" Nếu như mẹ biết em còn sống, chắc chắn sẽ vui mừng lắm.."
Kim Sênh lau khóe lệ, rời khỏi ngực Cốc Vĩnh Thuần, hỏi:" Sao ngài biết tôi ở đây?"
Cốc Vĩnh Thuần mím môi, cười khổ nói:" Em để lại ám hiệu như vậy, nếu như anh không tìm đến được đây gặp em, anh còn là anh ba của em được sao?"
Bị Cốc Vĩnh Thuần nhìn thấu suy nghĩ, Kim Sênh có chút ngượng ngùng.
" Vẽ tranh và viết chữ đều là do anh dạy em, làm sao anh lại không nhận ra?" Cốc Vĩnh Thuần nói nhỏ:" Ha Giả cầm bức vẽ ấy nhất định sẽ mang qua đây đưa cho em." Cốc Vĩnh Thuần đã xem lại camera giám sát ở công viên, may mắn đã nhìn thấy Kim Sênh.
Kim Sênh hơi đỏ mặt, không nghĩ đến Cốc Vĩnh Thuần lại tìm đến đây nhanh như vậy, rốt cuộc đúng là đã đánh giá thấp rồi:" Tát Lỵ và mấy người giúp việc đâu?" Cứ thế yên lặng đưa 4 người vệ sĩ của Kim Sênh đi, cũng đủ biết những người bên cạnh Cốc Vĩnh Thuần mạnh tới cỡ nào.
" Ở phòng bên cạnh." Cốc Vĩnh Thuần nhìn Kim Sênh, trong mắt tràn đầy nghi vấn cuối cùng hỏi:" Kim Sênh, thân phận của em bây giờ.."
Kim Sênh khẽ gật đầu, nhìn Cốc Vĩnh Thuần không trả lời câu hỏi ngược lại giọng tự giễu:" Chỉ với 1 bức tranh mà chưa đầy 2 tiếng anh đã tìm đến. Chẳng lẽ anh lại không điều tra thân phận của em sao?"
Cốc Vĩnh Thuần trầm mặc hồi lâu, trong lòng lại dâng lên thống khổ:" Anh muốn nghe từ chính miệng em nói."
" Anh muốn nghe em nói gì?" Kim Sênh hỏi.
Cốc Vĩnh Thuần khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi trầm:" Em và Ha Giả.. " Đây là khách sạn tiếp đón các vị quan chức ngoại quốc. Mà phía trước căn phòng này có biển ghi " Phu nhân của thủ tướng Lan Đai "
Kim Sênh mím mím môi, trong lòng vô cùng sầu não:" Anh không biết hay sao mà còn hỏi em?"
Sắc mặt Cốc Vĩnh Thuần không được tốt, cảm xúc đan xen giữa thương tâm, khổ sở, âu sầu, ảo não. Thật lâu thật lâu vẫn không thể mở miệng nói gì. Tìm được Kim Sênh là điều vô cùng vui mừng nhưng kết quả lại khiến ông khó có thể chấp nhận:" Sao em.. lại gả cho.."
" Anh có thể lấy vợ, chẳng lẽ em lại không thể lấy chồng?" Giọng nói Kim Sênh lại pha chút giễu cợt.
" Kim Sênh.." Cốc Vĩnh Thuần sắc mặt rất khó nhìn.
Vang lên tiếng gõ cửa. Sau 3 tiếng gõ, Giang Thần đẩy cửa vào nói:" Bí thư, thủ tướng Ha Giả của Lan Đai đến."
Cốc Vĩnh Thuần nhìn Kim Sênh, trong lòng cực kỳ khó chịu.
" Cốc bí thư!" Ha Giả đi đến, sắc mặt không được tốt:" Đêm khuya ngài còn đến thăm, không biết có chuyện gì không?"
Cốc Vĩnh Thuần ảm đạm.
" Nếu như không có chuyện gì, xin mời bí thư ra về. Đây là phòng của phụ nữ, ngài ở lại e là không tiện." Ha Giả không vui nói.
" Anh trai tới thăm em gái, có gì mà không tiện?" Nhìn bộ dạng Ha Giả, Cốc Vĩnh Thuần trong lòng khó mà phẳng lặng.
Giang Thần đứng ở cửa, nghe xong thì giật mình. Ông lặng lẽ nhìn người phụ nữ vô cùng giống Khinh Ca kia, trong lòng dấy lên nhiều nghi ngờ. Khó trách vì sao Cốc bí thư lại đối với Tống Khinh Ca tốt như vậy.
" Em gái?" Ánh mắt Ha Giả đầy nghi vấn nhìn Kim Sênh.
Cốc Vĩnh Thuần cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói:" Kim Sênh, anh cả và anh hai không ở thủ đô, nhưng Nhược Thu thì đang ở đây. Sáng mai, anh sẽ bảo cô ấy đến thăm em." Dừng lại một chút sau đó nói:" Anh hi vọng, em có thể đến thăm mộ mẹ."