Editor: Miliion Roses
Nhắc đến Văn Thần, Cốc Vĩnh Thuần vốn luôn nho nhã trầm ổn sắc mặt cũng thoáng biến đổi, trên môi mang theo ý cười:" Nhuận Trạch, cậu nói với thằng nhóc, đợi khi nào nó thuộc lòng bài << Đệ tử quy >> thì tôi sẽ mua cho nó một bộ mới."
Cái thằng tiểu yêu đó, mỗi lần gặp ông đều chắp tay sau lưng, khuôn mặt thì non nớt mà lại nghiêm giọng gọi " Bác ba." Nhìn khuôn mặt giống hệt Chu Nhuận Trạch. Người em rể của ông, thật sự có một cuộc sống rất hạnh phúc, vừa tìm được người con gái thất lạc 20 năm, sau đó lại có thêm một tiểu yêu tinh thông minh, kháu khỉnh.
Nói đến con trai, Chu thủ trưởng trong mắt vui vẻ: " Nó đã thuộc << Đệ tử quy >> rồi."
" A." Cốc Vĩnh Thuần cười khẽ:" Tên tiểu tử này, trí nhớ siêu việt quá." Có thể cho nó vào trường quốc học, yên tĩnh tĩnh tâm học tập."
" Gần đây thằng nhóc rất có hứng thú với việc sửa chữa." Chu thủ trưởng nhíu mày, tiểu yêu kia đã lắp bộ xếp hình đó thành một cái xe, sau đó lại phá đi, sau đó lại lắp thành xe hơi.. Cứ như vậy 3 lần, không biết có phải vì mất vài miếng xếp hình không mà hiện tại lắp vào không được, sau đó liền bò đến ô tô của ông bắt đầu nghiên cứu. Nếu không phải mới có 3 tuổi, e rằng thằng nhóc sẽ phá hỏng luôn bánh xe của ông.
" Vậy sao?" Cốc Vĩnh Thuần hơi nhạo báng:" Vậy để cho nó đi bộ đội sửa chữa súng ống."
E rằng lúc đó lại muốn leo lên xe tăng..
Mới nói chuyện được vài câu, trợ lý Trương Phàm liền đưa điện thoại cho Chu thủ trưởng:" Thủ trưởng, ngài có điện thoại, là Cốc phu nhân *."
Em gái của Cốc Vĩnh Thuần, Cốc Nhược Thu.
Chu thủ trưởng nhận điện thoại, hướng về Cốc Vĩnh Thuần gật đầu sau đó bước vài bước ra xa mới nghe điện thoại.
--
Cốc Vĩnh Thuần nhìn bóng lưng Chu thủ trưởng rời đi, đứng ở cách đó không xa nghe điện thoại, thỉnh thoảng lại nói một câu khiến cho ông nhíu nhíu mày. Người này vốn là cậu hai của Chu gia, một thân ngựa chiến kiên cường, vô cùng uy nghiêm vậy mà lại bị thu phục bởi em gái ông.
Thế nhưng, điều khiến Cốc Vĩnh Thuần rơi vỡ mắt kính đó là, Chu Nhuận Trạch và Cốc Nhược Thu lúc còn trẻ không quá hòa hợp, hai vợ chồng một năm cũng chỉ gặp nhau được mấy lần. Hiện tại đã gần 50 tuổi, vậy mà tình cảm vợ chồng vẫn rất nồng nàn. Nói thật, đối với Chu thủ trưởng, Cốc Vĩnh Thuần rất ngưỡng mộ.
" Bí thư." Giang thần lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Cốc Vĩnh Thuần:" Hà giáo sư hỏi ngài có về nhà ăn cơm không?"
Hà giáo sư, là Hà Thư Vân, vợ của Cốc Vĩnh Thuần.
" Không về." Cốc Vĩnh Thuần đi đến bàn làm việc.
Giang Thần lưỡng lự sau đó mới nói:" Hà giáo sư nói mẹ ngài đang ở nhà."
Cốc Vĩnh Thuần nhướn mày:" Mẹ đến đó lúc nào?"
" Là Hà giáo sư đưa mẹ ngài về nhà." Giang Thần nói.
Cốc Vĩnh Thuần không lên tiếng, ông ngồi xuống, bắt đầu sửa lại bài phát biểu ngày mai. Giang Thần thấy vậy thì lặng lẽ rời đi. Khi cửa phòng làm việc đóng lại thì Cốc Vĩnh Thuần đặt bút, cả người dựa về phía sau ghế, vô cùng mệt mỏi.
Liên tiếp mấy buổi chiều tham gia họp, ý kiến của ông đưa ra lại bị người khác bác bỏ. Không khí buổi họp vô cùng căng thẳng.
Trầm mặc một hồi lâu, ông cầm khung ảnh ở bàn làm việc lên. Đây là bức ảnh gia đình, có vẻ hơi cũ kỹ. Trong bức ảnh, là cha mẹ ông, xung quanh là 4 người con. Cha của ông, danh tiếng hiển hách. Cốc gia là gia tộc cao quý trong đại viện.
Tấm hình này được chụp từ rất nhiều năm trước, lúc đó ông mới 20 tuổi, đang là sinh viên đại học. Khi đó, tuổi trẻ dạt dào, phong nhã hào hoa..
Đột nhiên, Cốc Vĩnh Thuần mở khung ra, bên trong còn cài 2 tấm ảnh nhỏ.
Ông đặt tấm ảnh nhỏ lên lòng bàn tay, đây là ảnh đen trắng, đã ố vàng, có chút cũ kỹ. Không biết có phải vì xem nhiều lần quá hay không mà trên bức ảnh hằn lên những vết nhàu.
Khung cảnh trong ảnh rất xưa, hình trong ảnh cũng rất mờ, nhưng ông lại nhớ rất rõ ràng.
Trong hình là ông cùng người đó *, hình ảnh người đó đã chôn sâu trong đáy lòng ông rất nhiều năm rồi. Ông cùng người đó đang ngồi trước bàn đọc sách. Sắc mặt ông lạnh nhạt, còn người đó thì đang cười tươi như hoa. Nhìn ảnh, tựa như ông lại nhìn thấy người đó đang ở trước mặt, tươi cười gọi ông:" Anh ba."
* Vợ trước của Cốc Vĩnh Thuần.
Còn có một đêm kia, khi ông thấp giọng hỏi người đó:" Có đau không?" Người đó xấu hổ, giấu mặt vào ngực ông, khẽ gật đầu, thật lâu không dám ngẩng đầu nhìn ông. Thậm chí, mấy ngày sau đều tránh ông, cho đến khi ông ngăn người đó lại hỏi:" Em tránh anh?" Thì người đó mặt đỏ ửng, cúi đầu thẹn thùng. Hình ảnh đó, cả đời ông không thể nào quên.
Khi người đó mang thai, đặc biệt ốm nghén. Lúc đó, người đó hờn giận, chỉ trích ông gieo họa, không cho ông ngủ cùng giường.. Sau đó, ông đành phải ôm chăn ra phòng khách ngủ. Một thiếu gia ở đại viện lại bị đuổi ra phòng khách ngủ, điều này khiến cho 2 người anh của ông được một trận cười nhạo.
Bị cười nhạo, người đó đỏ mặt, đành phải cho ông về phòng nhưng lại bắt ông ngủ ở dưới đất. Nửa đêm, người đó lại khó chịu, nằm ở mép giường gọi ông:" Anh ba, em không thoải mái.."
Ông liền lên giường, ôm lấy người đó:" Nơi nào không thoải mái?"
" Trong lòng.."
..
Điện thoại di động vang lên, cắt đứt dòng hồi tưởng của Cốc Vĩnh Thuần, nhìn trên điện thoại hiển thị tên người gọi đến, ông nhíu mày, thật lâu sau mới nghe.
" Vĩnh Thuần." Hà Thư Vân dịu dàng nói:" Mẹ đến chơi, bao giờ thì anh về?"
Cốc Vĩnh Thuần ánh mắt vẫn nhìn bức ảnh, trong lòng đau nhói, giọng lạnh nhạt:" Anh đang họp."
" Vâng." Hà Thư Vân thất vọng nói.
Cốc Vĩnh Thuần nhíu mày, cúp điện thoại. Không thể phủ nhận, Hà Thư Vân là một người vợ tốt, luôn hiếu thuận với cha mẹ, đối nhân xử thế rất tốt, tính tình lại biết điều, hào phóng, đối với ông luôn đúng mực. Duy nhất chỉ có một điều khiến ông không hài lòng, đó là bà rất thích can thiệp vào cuộc sống của ông, bao gồm cả việc ông ăn gì, mặc gì. Nói dễ nghe là chu đáo tỉ mỉ, nhưng nói khó nghe là xâm phạm vào chuyện riêng tư của ông.
Loại cảm giác này khiến cho ông vô cùng khó chịu.