Editor: Giả Bảo Ngọc
" Thư mời." Tống Khinh Ca nhìn tấm thiếp mời vô cùng tinh xảo, sang trọng, phía dưới ghi người gửi:" Adele"?
" Adale là ai?" Hứa Uyển nghe cái tên này quen quen:" Hình như mình từng nghe thấy ở đâu đó rồi."
" Là nghệ sĩ chơi đàn vi ô lông nổi tiếng thế giới." Tống Khinh Ca nói, sau đó bắt đầu đọc lá thư.
" Là sao?" Hứa Uyển không hiểu hỏi.
Nhìn ánh mắt của bạn, Hứa Uyển hơi nghi ngờ. Mặc dù cô không hiểu bức thư nói gì, nhưng vẫn tò mò hỏi:" Trong thư viết gì vậy?"
Tống Khinh Ca có chút kích động:" Sắp tới bà Adale có chuyến lưu diễn ở thủ đô, bà ấy muốn mời mình đến tham gia với tư cách là khách mời.."
Hứa Uyển trợn tròn hai mắt, sau đó nhìn lá thư, một chữ cũng không hiểu, liền cảnh giác nói:" Khinh Ca, thư này có khi nào là lừa đảo không?"
Tống Khinh Ca nghe xong, cũng hơi giật mình. Đúng vậy, trình độ chơi đàn của cô cũng không quá mức ấn tượng, làm sao Adale lại biết đến mà mời cô tham gia vào buổi diễn của bà ấy? Nghĩ vậy, Cô lại đọc bức thư một lần nữa.
" Xã hội bây giờ có rất nhiều hình thức lừa đảo." Hứa Uyển nhìn nhìn vào bức thư nói:" Thư gửi từ nước ngoài đến, xem ra những kẻ lừa gạt này bỏ ra không ít tâm tư. Cậu xem xem, trong thư có nói đến phải nộp tiền gì không?" Lừa đảo bây giờ chủ yếu là lừa tiền.
" Không nói gì đến vấn đề nộp tiền." Tống Khinh Ca nhìn thư:" Trong thư nói rằng, trong cuộc thi mình tham dự trước đó ở Pari, bà ấy làm giám khảo. Bà ấy thấy phong cách của mình rất giống với bà ấy nên rất yêu quý mình, lần này đến Trung Quốc, muốn mời mình tham gia.."
Hứa Uyển lơ đễnh nói:" Nhất định là giả, cậu đi Paris cách đây 7,8 năm rồi, nếu muốn tìm.."
Đúng vậy, nếu như muốn tìm cô, cần gì phải chờ đến bây giờ?
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Ô Tĩnh đến.
Ách! Sao anh lại tìm đến tận cửa thế này? Hứa Uyển đứng ở cửa, nghĩ đến chuyện áo sơ mi, lại thấy tức giận nói:" Anh đến làm gì?"
" Anh không tìm em đâu." Ô Tĩnh cười như không cười nhìn cô:" Anh đến tìm Khinh Ca." Nhìn Hứa Uyển đang mặc quần áo ngủ có hình gấu mèo, trong lòng cảm thán: Thật đáng yêu!
" Ô Tĩnh, anh vào đi." Đối với sự xuất hiện đột ngột của Ô Tĩnh, Tống Khinh Ca có chút kinh ngạc. Từ sau lần ký đơn ly hôn, cô chưa gặp lại anh. Mặc dù thấy anh, sẽ không tự chủ được lại nghĩ đến Đại Boss. Nhưng đối với Ô Tĩnh, Tống Khinh Ca luôn có một loại cảm kích từ sâu trong đáy lòng.
Hứa Uyển hơi bực mình, tránh sang một bên để Ô Tĩnh đi vào nhà.
Tống Khinh Ca đi vào phòng bếp, lấy cho anh một ly nước.
" Tiểu Uyển." Ô Tĩnh ngồi xuống ghế sa lon nói:" Anh có việc, muốn nói chuyện riêng với Khinh Ca."
Ách! Hứa Uyển trừng mắt liếc anh một cái, sau đó khi ngang qua người anh thì thấp giọng dọa nạt:" Nếu anh dám nhắc đến Cố bạc tình, làm cho Khinh Ca khóc, em sẽ xử lý anh."
" Ý em là gì?" Ô Tĩnh đột nhiên kéo cánh tay cô mập mờ nói:" Muốn xử lý anh thế nào, em nói luôn để anh còn chuẩn bị tinh thần."
Nhìn biểu cảm mập mờ của anh, Hứa Uyển đỏ mặt. Thấy Tống Khinh Ca đang đi ra, cô tránh khỏi tay anh, sau đó lao vút vào trong phòng ngủ.
Tống Khinh Ca mang nước ra thì thấy Ô Tĩnh đang xem thư. Thấy cô thì kinh ngạc:" Khinh Ca, nghệ sĩ Adele mời em tham gia buổi hòa nhạc?"
" Em và bà ấy chưa từng gặp qua." Cô cau mày:" Thư này, sợ là có ai giả mạo trêu đùa em."
Ô Tĩnh nhìn lá thư:" Phía sau còn có chữ ký của Adele, chắc không phải là giả rồi."
Tống Khinh Ca cũng không quá nghĩ nhiều đến lá thư, liền đổi chủ đề:" Ô Tĩnh, anh đến tìm em có chuyện gì?"
" Là Đại Boss bảo anh đến." Ô Tĩnh nói thẳng vào vấn đề, không hề giấu giếm.
Vừa nghe đến Đại Boss, Tống Khinh Ca cảm thấy hít thở không thông, tay khẽ run, giọng nói hơi mất tự nhiên:" Vậy sao?"
" Cậu ấy nhờ anh đưa cho em cái này." Ô Tĩnh đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng.
Tống Khinh Ca không nhận, hơi rũ mi:" Em không thể nhận."
" Đây là những gì em đáng được nhận." Thái độ của Khinh Ca, Ô Tĩnh đã sớm đoán được.
Tống Khinh Ca cười khổ:" Ô Tĩnh, đồ của anh ấy, em không muốn nhận." Ban đầu, không phải anh vô cùng kiên quyết sao, vậy mà bây giờ lại đưa tiền đến cho cô. Điều này khiến cho cô cảm thấy vô cùng châm chọc.
Ô Tĩnh khó xử nói:" Khinh Ca.."
" Phiền anh mang trả lại cho anh ấy." Tống Khinh Ca kiên quyết từ chối.
" Anh cũng chỉ chịu sự nhờ vả của cậu ấy, em đừng làm khó anh." Ô Tĩnh để chiếc thẻ xuống bàn nói:" Cái này, em hãy nhận lấy. Sau đó em muốn lưu lại hay vứt đi đó là quyền của em."
Nghe tiếng cửa mở, Hứa Uyển từ phòng ngủ đi ra:" Anh ấy về rồi?"
" Ừ." Tống Khinh Ca nói.
" Anh ấy đến làm gì vậy?" Hứa Uyển hỏi.
Tống Khinh Ca đưa tấm thẻ ngân hàng cho Hứa Uyển.
Hứa Uyển cau mày, nghĩ đến lần trước Ô Tĩnh đưa chi phiếu:" Là Ô Tĩnh cho cậu?"
" Không phải." Tống Khinh Ca trong lòng hơi chua chát.
" Cố?" Hứa Uyển thử hỏi.
Tống Khinh Ca khẽ gật đầu.
" Tiền của anh ta, chúng ta không cần." Hứa Uyển nói xong, liền vứt thẻ vào trong thùng rác.
Tống Khinh Ca lại cúi người nhặt lên.
--
Sáng hôm sau, trong nhà đột nhiên có 2 vị khách không mời mà đến.
" Tống tiểu thư, tôi là Hoàng Thư Duệ, là tổng đạo diễn buổi hòa nhạc tại Trung Quốc của bà Adele." Người phụ nữ trung niên chỉ vào người ngoại quốc ở bên cạnh mình nói tiếp:" Đây là Jim, người đại diện của bà Adele."
" Hai người.. tìm tôi có việc?" Nhìn bọn họ đưa danh thiếp cho mình, Tống Khinh Ca và Hứa Uyển hai mắt nhìn nhau.
" Tống tiểu thư, cô đã nhận được thư mời của chúng tôi chưa?" Hoàng Thư Duệ nói.
Tống Khinh Ca gật đầu.
Hoàng Thư Duệ không hiểu:" Vậy sao không thấy cô gọi điện thoại cho chúng tôi?"
" Tôi nghĩ là, là có người muốn trêu đùa." Tống Khinh Ca có chút lúng túng.
" Ôi trời! Sao lại đùa chuyện như thế này được?" Hoàng Thư Duệ cười cười, quay sang nói với Jim:" Jim, Tống tiểu thư nghĩ rằng chúng ta đang đùa cô ấy.."
Jim lấy hai tay ra dấu, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video của Adele:" Tống tiểu thư, bà Adele có lời muốn nói với cô."
Trong video, Adale vui vẻ nói:" Hi, Tống tiểu thư, còn nhớ tôi không? Tôi từng là giám khảo trong lần thi của cháu. Đối với phong cách trình diễn của cháu, tôi rất thích. Sắp tới, tôi có một buổi lưu diễn đến Trung Quốc, muốn mời cháu làm khách mời, hi vọng cháu sẽ đồng ý." Sau đó nói:" Tôi rất mong đợi được hợp tác với cháu."
Ách!
Là thật?