Editor: Miliion Roses
Cho dù cô không đồng ý với cách làm của dì nhưng mười lăm năm qua, dì rất thương yêu cô. Tống Khinh Ca có chút hối hận, âm thầm tự trách không nên cùng dì xảy ra tranh cãi.
Em sao vậy? Nhìn mắt cô rưng rưng, Đại Boss hơi nhướng mày.
Em không sao. Cô lau đi khóe lệ, nhìn anh. Trong mắt vẫn còn đám sương mờ, nhưng trong lòng sáng tỏ. Trước đây, bởi vì có Tống Nhã Như yêu thương mà cuộc sống của cô trở lên tươi đẹp. Còn tương lai, vì có anh cuộc sống sẽ càng thêm hạnh phúc. Có một người chồng như vậy, cô rất mãn nguyện.
Mặc dù cô được ở trong gia đình Hào môn nhưng đối với vật chất không có quá nhiều yêu cầu. Đại Boss tỉ mỉ sửa sang nhà cửa như vậy khiến cô rất cảm động, mặc dù không nói lên lời nhưng trong lòng cô thầm cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đến bên cô, khiến cuộc đời cô rực rỡ.
Sau đó, Tống Khinh Ca đến phòng vẽ tranh chọn mấy bức tranh mang về biệt thự treo ở phòng khách. Có thêm mấy bức tranh, căn phòng trở lên sinh động rất nhiều.
Trước hôn lễ 5 ngày, Đại Boss vẫn đang đi công tác. Từng ngày trôi qua, việc chuẩn bị cho hôn lễ cũng đã đâu vào đấy. Đại Boss đã sắp xếp mọi việc, anh nói rằng cô chỉ cần chuẩn bị để trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất. Nhưng cô lại có cảm giác rất khẩn trương.
Loại cảm giác này, khiến cho Tống Khinh Ca bất an. Hứa Uyển lại không ở thành phố Z vì vậy cô gọi điện thoại, nói với Hứa Uyển về cảm giác này.
Hứa Uyển cười ha ha: Là chứng sợ hãi trước hôn nhân.
Tống Khinh Ca nhíu mày một cái: Không phải! Cô và anh yêu nhau, mặc dù bị Sang lão phản đối nhưng cũng không vì thế mà trở thành trở ngại.
Sau đó, Hứa Uyển an ủi cô: Làm gì có cô dâu nào trước ngày kết hôn mà không khẩn trương? Khinh Ca, cậu hãy thả lỏng, đừng nghĩ nhiều chỉ cần ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn..
Mình không phải là heo. Cô lẩm bẩm, gần đây phản ứng nôn nghén đã bớt đi nhiều, khẩu vị cô đã tốt lên, nhưng bụng vẫn rất bằng phẳng, toàn thân không có gì thay đổi. Nếu không, chắc phải sửa lại váy cưới.
Cậu bây giờ phải thành một con heo. Hứa Uyển cười cười nói: Không buồn không lo, yên lặng chờ đợi lúc động phòng!
Ách! Tống Khinh Ca đầu đầy vạch đen: Tiểu Uyển, bao giờ thì cậu trở về?
Mình đã đặt vé tàu rồi, sẽ về trước hôn lễ của cậu hai ngày. Hứa Uyển đã xuất viện, đang ở trong khách sạn mà đoàn làm phim ở. Vết bỏng ở mu bàn chân vẫn chưa khỏi, cho nên đi lại có chút khó khăn.
Ừ, mình đợi cậu trở về. Khinh Ca nói.
--
Tống Khinh Ca đến phòng làm việc của Tống Nhã Như: Dì, tối mai dì có rảnh không?
Tống Nhã Như ngẩng đầu, đặt văn kiện sang một bên: Tối mai dì phải đi xã giao, hẹn đối tác đi ăn cơm. Có việc gì?
Dì có thể đổi lịch không? Tống Khinh Ca có chút khó nói: Người nhà Phong Thành đến, mẹ anh ấy muốn mời dì cùng ăn cơm.
Hôn lễ sắp cử hành rồi mà trưởng bối hai bên vẫn chưa gặp mặt. Tống Khinh Ca cảm thấy kỳ lạ, vì Tống Nhã Như chưa từng chủ động đề cập đến việc muốn gặp người nhà của Đại Boss. Điều này, hình như không giống với cách cư xử thường ngày của bà.
Tống Nhã Như nghe xong, đáy mắt rẹt qua một tia khẩn trương, ngón tay hơn run run, giọng nói có chút khác thường: Được, không thành vấn đề.
Chờ Tống Khinh Ca rời đi, Tống Nhã Như giật mình, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Trong lòng bà bất an. Bà Thoáng trầm mặc sau đó gọi điện thoại cho trợ lý: Giúp tôi đặt vé máy bay sáng mai đi HongKong.
Buổi chiều hôm sau, Tống Khinh Ca nhận được điện thoại của Tống Nhã Như.
Khinh Ca. Tống Nhã Như hiện tại đang ở HongKong, bà nói lời xin lỗi: Dì nghe một người bạn nói, cảnh sát HongKong bắt được một người, rất giống với người châu phi đã lừa chúng ta. Cho nên, dì phải qua bên đó xem một chút. Chuyện hơi đột ngột nên con giúp dì nói với Phong Thành một tiếng, hẹn dịp khác cùng mẹ Phong Thành ăn cơm.
Tống Khinh Ca nghe xong, vô cùng kinh ngạc, ứng phó không kịp: Dì cần con giúp gì không? Có cần con gửi lý lịch mấy người đó qua cho dì không?
Không cần, dì có mang theo đây rồi. Tống Nhã Như nói.
Có thể tìm được đầu mối của mấy người châu phi, Tống Khinh Ca cảm thấy rất vui mừng, dặn dò Tống Nhã Như phải chú ý an toàn.
Tống Nhã Như đứng ở cửa sổ sát đất tại một quầy bar, nhìn xa xăm, vẻ mặt trầm mặc ảm đạm.
Đối với chuyện Tống Nhã Như không đến, Đại Boss nghe xong sắc mặt như thường, an ủi Tống Khinh Ca: Không sao, trong buổi hôn lễ hai nhà gặp nhau cũng được.
Sang Lan Cầm đối với con dâu Tống Khinh Ca Không phải là thích, cũng không phải là ghét nhưng cũng không hẳn là hài lòng.. Bởi vì tôn trọng quyết định của con trai cho nên bà không phản đối.
Khi bà nói với Sang lão về thời gian kết hôn của Đại Boss thì Sang lão nổi giận lôi đình, nói rằng nếu Cố Phong Thành cố ý muốn kết hôn, ông sẽ đoạn tuyệt mọi quan hệ.
Mặc dù thái độ của Sang lão vô cùng ác liệt, nhưng cũng không làm cho bà quá mức bận tâm. Bà cũng chưa bao giờ nói chuyện này với Đại Boss. Hôn nhân của bà thất bại, Cố Bác Đào đã chết nhưng một phần cũng bởi vì Sang lão can thiệp quá sâu. Bà hi vọng, con trai mình sẽ có một hôn nhân hạnh phúc.
Mặc dù bà đã ra sức khuyên nhủ nhưng thái độ Sang lão vô cùng kiên quyết, lửa giận trong lòng ông vẫn ngút ngàn. Nhất định không chịu đến thành phố Z tham gia hôn lễ. Cũng vì điều này mà bà chần chừ chưa đến thành phố Z. Hai bên trưởng bối vì thế mà chưa gặp được nhau. Bây giờ có dịp gặp thì Tống Nhã Như lại đột nhiên rời khỏi thành phố Z.
Không thấy trưởng bối bên nhà gái, Sang Lan Cầm cũng không để bụng. Dù sao, đó cũng chỉ là dì của Tống Khinh Ca, trong mắt bà chỉ có bố mẹ của Tống Khinh Ca mới là thông gia.
Lúc đầu, Sang Lan Cầm đối với Tống Khinh Ca vẫn còn đề phòng, bà định tìm người điều tra về cô nhưng khi nghe con trai nói cha mẹ cô đều đã mất, được dì nuôi từ nhỏ, trong nhà không có người thân thích. Về sau lại biết được cô đã đồng ý ký vào hiệp nghị mà Ô Tĩnh đưa, tự nhiên cảm thấy yên lòng.
Kể từ khi 10 tuổi, Đại Boss đã sống tự lập, bà cơ bản không nắm bắt được tâm tình của con trai. Sau khi hôn nhân thất bại, bà lao vào công việc, lấy đó là nguồn vui. Nhiều năm qua, bà sống một thân một mình, dường như vô cảm. Đối với cái thai trong bụng Tống Khinh Ca, bà cũng không có quá nhiều mong đợi, hay gởi gắm quá nhiều tình cảm vào đó. Giống như là trong gia tộc có thêm một thành viên. Không quá vui cũng chẳng quá mừng.
Cho nên, bà đã lên kế hoạch sau hôn lễ của Đại Boss sẽ lập tức trở về Úc, còn rất nhiều việc bên đó cần bà xử lý.
--
Trước hôn lễ hai ngày, đã có rất nhiều bạn bè trên khắp cả nước về thành phố Z. Đại Boss sắp xếp cho họ nghỉ tại khách sạn gần bờ biển, cũng chính là nơi tổ chức hôn lễ.
Hứa Khiêm, xế chiều cậu ra sân bay đón một người. Đại Boss nói.
Hứa Khiêm nhìn số chuyến bay và tên họ, Sang Đình Nghi, cái tên này sao nghe quen quen? Anh hỏi: Đại Boss, ở sân bay không phải đã sắp xếp người phụ trách chuyên đón tiếp rồi sao?
Đại Boss không trả lời anh, mà giao việc: Đưa cô ấy đến khách sạn, vợ tôi sẽ ở đó đón cô ấy.
--
Hứa Uyển trở lại, nhìn gầy hơn trước, nếu nói theo Tống Khinh Ca thì là mỏng manh như một trang giấy.
Khinh Ca đón bạn, sau đó đưa đến khách sạn. Chuẩn bị đưa Hứa Uyển đi thử lễ phục của phù dâu, thuận tiện đứng ở hành lang đợi Sang Đình Nghi. Chiều nay, sẽ tiến hành tập dượt trước, vì vậy phù dâu và phù rể cần gặp nhau để làm quen.
Cậu không thể gầy hơn nữa. Tống Khinh Ca nhìn bạn, cảm thấy đau lòng: Nếu gầy nữa, sợ rằng cơ thể không thể chịu nổi.
Hứa Uyển nhìn thấu nỗi lo lắng của Tống Khinh Ca, cô cố ý cười nói: Bà bầu, có phải đang đố kỵ với thân hình người mẫu của tôi không. Cô nhìn Tống Khinh Ca, tay vuốt ve bụng bạn: Nói đi, con mình ở chỗ nào, sao mình vẫn chưa nhìn ra thế?
Tống Khinh Ca bị xoa bụng, nhột nhột khiến cô cười khúc khích. Đang muốn trêu lại Hứa Uyển thì thấy Hứa Uyển bỗng nhiên ngẩn người. Cô không hiểu liền xoay người lại. Bất chợt bắt gặp Lê Hân đang đứng ở gần đó.
Hứa Uyển nhìn anh, vô cùng bối rối, đột nhiên cảm thấy không khí quá loãng, khiến cho hô hấp khó khăn.
Tống Khinh Ca nhìn họ, cảm thấy lúng túng.
Thời gian như ngưng đọng lại.
Đột nhiên, cửa phòng bên cạnh mở ra, Lộ Hiểu Hiểu yểu điệu thướt tha bước đến: Chồng yêu! Cô không phát hiện không khí ở hành lang đang vô cùng lúng túng, rất tự nhiên kéo tay Lê Hân: Khinh Ca, em cũng ở khách sạn này à?
Tống Khinh Ca phục hồi tinh thần: Em đưa Tiểu Uyển đi thử lễ phục của phù dâu. Nếu cô biết hôm nay vợ chồng Lê Hân cũng đến, thì có đánh chết cô cũng không đưa Hứa Uyển đến đây thử lễ phục.
Hứa tiểu thư là phù dâu sao? Lộ Hiểu Hiểu cười vui vẻ hỏi.
Vâng. Hứa Uyển khách khí nói: Lê phu nhân, chào chị.
Lộ Hiểu Hiểu cười nói: Chị so với em hơn mấy tuổi, gọi chị là chị Lộ là được rồi.
Chị? Quá hài hước. Hứa Uyển nhìn Lê Hân, đáy lòng lại đau nhói.
Không làm phiền hai người nữa, chúng em đi thử lễ phục đây. Nói dứt lời Tống Khinh Ca liền lôi Hứa Uyển về phòng.
Tiểu Uyển, xin lỗi cậu. Vừa bước vào trong phòng, Tống Khinh Ca đã nhíu mi, giải thích: Mình không biết họ lại đến thành phố Z sớm như vậy.. Cô chỉ nghĩ đơn giản là Sang Đình Nghi đã đến đây, muốn đưa hai người đi thử lễ phục, nếu cần sửa đổi gì thì sẽ cùng sửa. Lại không ngờ rằng biến khéo thành vụng.
Không sao. Hứa Uyển nhàn nhạt nói. Không ngờ lại gặp Lê Hân ở đây. Vừa rồi anh quá lạnh lùng, ánh mắt không gợn một chút cảm xúc nào..
Tiểu Uyển..
Không sao mà. Hứa Uyển dương dương mi, khôi phục thần sắc tự nhiên: Khinh Ca, chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa. OK?