Khế Ước Hào Môn

Chương 85: Bất ngờ tiếp cận




Hắn trầm mặc hồi lâu làm cho Tần Cẩn Lan có phần khẩn trương, lòng bàn tay nắm chặt, nhẹ giọng kêu: “Hạo...”

Thượng Quan Hạo dần dần khôi phục, giữa hai tròng mắt lắng đọng thật sâu không kém phần nguy hiểm và nhìn không ra là đang nghĩ gì, hắn vỗ vỗ lưng Tần Cẩn Lan, thản nhiên nói: “Thông minh, ngồi dậy.”

Mỗi lần hắn như vậy, Tần Cẩn Lan cũng không dám chậm trễ, ngoan ngoãn sửa sang lại quần áo thật tốt đứng dậy.

Ai dè còn không có đứng vững, thân hình cao lớn của Thượng Quan Hạo cũng đứng lên, cô đứng bằng đầu ngón chân, còn không kịp phản ứng, tức thì hét lên một tiếng, được hắn ôm lấy thắt lưng, đè xuống bàn làm việc!

Dưới thân cô là đống văn kiện quan trọng, thân thể to lớn của Thượng Quan Hạo đem cô áp sát, ánh mắt mê ly mà sâu sắc.

“Cần gì ủy khuất như vậy? Thể xác và tinh thần anh luôn luôn đều là của em?” Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô nói ra, đỡ lấy lại đè xuống, hôn lên môi của cô “Em cần gì phải vì người đàn bà khác mà nổi máu ghen...”

“Ách...” Một hồi tê dại cùng khát khao quen thuộc ở trên người lan ra, hơi thở hắn nóng bỏng khiến cô mê muội, Tần Cẩn Lan than nhẹ một tiếng, trong nháy mắt chìm đắm tại thế tiến công mãnh liệt và kỹ xảo của hắn, bị sức hấp dẫn của hắn làm khuất phục.

“Hạo, em chỉ là sợ lại mất đi anh, thực sự...” cô hàm chứa nước mắt nói ra, ôm chặt cổ hắn “Ba cái gì cũng đem cho Tiểu Ngữ, em quả thực ghen tị, cho nên em muốn lấy lại tất cả mọi thứ thuộc về em, hiện tại em đem nó giày vò đến không có gì cả, nhưng mà anh... Anh cũng phải là của em, nó muốn cũng không được...”

Thượng Quan Hạo như cũ khẽ hôn nhẹ khóe miệng của cô, tiếp đến là cổ rồi xương quai xanh, một đường hơi thở hắn lan tràn.

Thân thể Tần Cẩn Lan từ từ không khống chế được, tiếng ngâm vang lên.

Thế nhưng cô nhìn không thấy, trong con mắt hắn, một chút dục vọng cũng không có, chỉ có nhàn nhạt lạnh lùng.

************************************

Ngày đầu tiên làm việc.

Tần Mộc Ngữ cầm một phong bì được sắp xếp tốt, đưa cho người tiếp nhận hồ sơ, thở ra một hơi, dừng lại.

Công việc nơi này đơn giản mà rườm rà, nàng vừa tới ngày đầu tiên thì đã phải làm từ đầu đến cuối, vừa định lấy tay lau lau mồ hôi, nữ nhân viên bên cạnh nhìn nàng cười cười: “Thế nào, chịu không nổi sao? Hôm nay coi như dễ dàng thoải mái, sau này có thể cô còn bận bịu hơn!”

Cánh tay nhỏ nhắn và yếu ớt đờ ra giữa không trung, lông mi run rẩy, ngưng lau mồ hôi.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ mau chóng thích ứng.” Nàng nhẹ giọng nói ra.

“Cô thích ứng sao?” Nữ nhân viên càng cười đến rộng ra, từ đầu đến chân quan sát nàng một cái “Làm loại công việc này vẫn còn mặc váy, cô không biết? Hay cố tình? Tôi nghe nói cô là tiểu thư Tần thị hả, làm sao suy bại đến loại tình trạng này? Chị của sắp trở thành bà chủ chúng tôi, nhưng cô lại ở chỗ này làm việc cực nhọc, thế nào, một chút cũng không đố kị với cô ấy?” Mí mắt Tần Mộc Ngữ nhảy lên, trái tim có phần kích động.

Nàng đem tài liệu đóng gói trên bàn sắp xếp lại, nhẹ giọng nói ra: “Đời người chung quy không có khả năng nhất thành bất biến, ai cũng không biết sau này sẽ phát sinh cái gì, cho nên vận mệnh của tôi rất bình thường, không có gì để phàn nàn.” Nói xong ánh mắt trong veo nàng nhìn phía nữ nhân viên “Lời cô nói tôi sẽ nhớ kỹ, từ ngày mai tôi sẽ mặc quần jean đi làm, sẽ không mặc váy, hy vọng chúng ta có thể cùng nhau làm việc vui vẻ.”

Nàng đưa tay thân thiện mà duỗi ra.

Nữ nhân viên nhìn nàng, sắc mặt xấu hổ, cười lạnh một tiếng phun ra hai chữ: “Quái đản!”

Nói xong vỗ vỗ bụi trên tay, quay người đi.

Tay Tần Mộc Ngữ trong không trung cứng đờ, dần dần biến lạnh, nàng khe khẽ hít một hơi, sửa sang lại đồ đạc, chuẩn bị tan ca.

“Tổng giám đốc...” âm thanh sửng sốt kinh ngạc vang lên ở sau lưng.

Động tác của Tần Mộc Ngữ đột nhiên dừng lại, lông mi run rẩy giật mình, giống như ý thức được người nào đó đi tới phía sau. Nhưng mà ̣nàng lại có chút khó tin, kho hàng công ty đây là nơi mà ngay cả quản lý cũng không cam tâm tình nguyện đi vào nhìn, huống chi là hắn.

Nàng thò tay đóng cửa ngăn tủ, cố làm ra vẻ không có nghe thấy, cầm chìa khoá, khóa cánh cửa tủ.

Chỉ là một cổ khí tức lãnh liệt càng lúc càng tới gần, làm cho nàng không cách nào không chú ý tới.

Ngón tay mảnh khảnh thử vài lần, có chút run rẩy, không có biện pháp đem cái tủ khóa lại.

Thượng Quan Hạo nhìn hình bóng của nàng, trong mắt chợt sáng, đưa tay cầm lấy chìa khóa kia, một tiếng khóa “Cùm cụp” lanh lảnh, trong lòng bàn tay hắn, một bàn tay nhỏ bé mềm mỏng trắng sáng kia đang lúng ta lúng túng.

“Cô có thói quen như vậy sao?” Tiếng hắn nhàn nhạt vang lên ở sau người “Nghe thấy nhưng lại làm ra vẻ không có nghe thấy?”

Tần Mộc Ngữ khẽ hít một hơi xoay người nhìn hắn.

“Tôi nghe được, Quan tổng, chào ngài” Nàng xem đồng hồ báo giờ trên tường “Tôi đã đến giờ tan ca, phải đi, ngài nhân nhượng một chút được không?”

Thượng Quan Hạo nhìn thật lâu khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, muốn từ phía trên nhìn ra một chút manh mối.

Hắn cười lạnh lùng mở miệng hỏi: “Ở chỗ này làm việc đã quen chưa?”

“Cảm tạ sự quan tâm của ngài, rất quen thuộc.”

“Xem ra cô rất phù hợp làm việc ở chỗ này... Bởi vì cô không có sở trường gì, hoặc là làm thiên kim tiểu thư, hoặc là làm người hỗn tạp như cây cỏ, cô cũng hưởng một chút đi là vừa.” Thượng Quan Hạo cúi đầu, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt trắng ngần.

Tần Mộc Ngữ nhìn lên khuôn mặt hắn, trong lòng cảm giác trống vắng bỗng nhiên nảy sinh.

Cuộc sống của nàng, thật sự là đã thê thảm đến nông nỗi này, nhưng nàng còn có thể kiên trì, nàng còn không có ngã xuống, nàng mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở bản thân mình kiên cường, hết thảy đều không có gì đáng ngại... Thế nhưng chẳng lẽ có người đàn ông đáng khiếp sợ như vậy, lấy nhục nhã nàng làm vui, không đem nàng chèn ép đến tận cùng tuyệt không nương tay sao? Trong ánh mắt lộ ra một tia yếu đuối mỏng manh, nàng dứt khoát từ tay hắn lách qua, nhàn nhạt mở miệng nói ra: “Đúng... Quan tổng, tôi là cỏ dại, cho nên xin ngài buông tha tôi, mang theo sự cao quý của ngài cách tôi xa một chút, tôi sẽ cảm kích. Được không?”

Ánh mắt Thượng Quan Hạo cũng dần dần yếu đuối, nhớ tới những lời Tần Cẩn Lan nói trong văn phòng, cô gái nhỏ trước mắt từ lúc bước vào đây thì liền lao vào dòng xoáy của yêu thương và căm ghét, nàng có lẽ là non nớt đến nỗi dựa vào tình cảm và cảm giác để làm việc, nhưng tất cả mọi thứ, đều khiến nàng lâm vào cảnh ngộ vô tội. Cho dù là bị Cẩn Lan thấy bọn họ thân mật cùng một chỗ, cũng là bởi vì suy nghĩ của Tần Mộc Ngữ nàng quá đơn giản nên bị coi thường.

Cô gái trước mặt vẫn sống trong ánh mắt và bầu không khí như vậy.

Nhìn bóng lưng của nàng, Thượng Quan Hạo chậm rãi đi qua, cánh tay tao nhã mà bá đạo đem nàng kéo vào, nhu thuận tiến vào trong ngực, hơi thở hừng hực chui vào trong sợi tóc mềm mại, trầm thấp hỏi: “Có mệt hay không?”

Bất thình lình bị ôm chặt cùng ân cần thăm hỏi, làm cho Tần Mộc Ngữ nhất thời cứng đờ ra tại chỗ!

Nàng sợ đến tưởng chừng như không thể tin được vặn vẹo, mới nhìn đến ánh mắt Thượng Quan Hạo không có chút nào địch ý và nguy hiểm, đầu lông mày hắn mị hoặc, đến nỗi có một chút mùi vị ôn nhu dịu dàng.

“Anh...” Tần Mộc Ngữ run nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt “Thượng Quan Hạo, anh thả tôi ra.”

Hắn chẳng những không có buông ra, trái lại càng buộc chặt vòng tay, đem cô gái trong lòng ôm càng chặt, bàn tay xen vào sợi tóc của nàng, tới gần, nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người nàng.

“Thượng Quan Hạo, tôi nói anh thả tôi ra, tôi mới vừa làm việc xong, trên tay rất bẩn, anh không nên đụng!” Nàng chịu không nổi, vặn vẹo muốn đẩy hắn ra, sức lực yếu đuối trên người hắn không gây ra bất kể tác dụng gì.

Mắt Thượng Quan Hạo càng thâm trầm, dứt khoát chậm rãi ôm lấy, cúi đầu trầm thấp nói: “Không sao, tôi không chê em bẩn... Đợi lát nữa sửa soạn một chút, buổi tối theo tôi đi, biết không?”

Tần Mộc Ngữ sợ đến tim đập loạn.

Trên mặt hiện lên một ít mơ màng, nàng phản ứng trong nháy mắt, đôi mi thanh tú cau lại: “Tôi không, tôi không muốn đi theo anh!”

Thượng Quan Hạo dần dần u ám, nhìn nàng: “Cô tựa như có thói quen nói 'không được' sao? Cô sợ cái gì? Sợ tôi ăn cô?”

“Bởi vì anh không có lý do gì được đối xử với tôi như vậy, tôi dựa vào cái gì phải nghe anh? Anh cũng không phải ba tôi!” Nàng nóng lòng sốt ruột, khẩu bất trạch ngôn mà nhíu mày nói ra, muốn mạnh mẽ giãy giụa thoát ra, lại đột nhiên bị hắn giam giữ trong ngực.

Thượng Quan Hạo lúc đầu muốn phát hỏa đột nhiên trầm tĩnh lại, nở nụ cười, miệng lại như trước đúng là băng lãnh ngang ngược: “Tôi đây cho cô một lý do, bởi vì tôi thích, cho nên cô tốt nhất nên phục tùng... Cho cô năm phút đồng hồ, lập tức đi ra.”

“Anh...” Tần Mộc Ngữ tức giận đến bất thình lình đẩy hắn ra, toàn thân run nhè nhẹ “Anh thật là có bệnh!”

Hai tay Thượng Quan Hạo đút vào túi quần, nhìn chằm chằm nàng, thản nhiên nói: “Cô có rất nhiều cơ hội đi điều tra tôi có đúng hay không có bệnh, nhưng nếu như cô có dũng khí chạy trốn, tôi sẽ làm cho cô biết tôi đến tột cùng là có bệnh gì.”

Hắn nói xong lạnh lùng rời khỏi.

Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều loạn lên, nàng muốn dùng tay xoa một chút mồ hôi, lại nhớ tới tay đang rất là bẩn, vừa mới bị hắn ôm qua cánh tay đều đau, nàng nhíu mày chịu đựng, chạy vào toilet rửa tay.

************************************

Sau khi sửa sang ổn thoả, nàng đi ra, quả nhiên thấy xe của Thượng Quan Hạo kia đứng ở cửa nhà kho.

Nàng tưởng như là đã nghĩ trốn.

Trong không khí u ám, sương mù lượn lờ, Thượng Quan Hạo thấy nàng đi ra, lúc này mới cầm tàn thuốc dập tắt. Hắn mị hoặc bức người, trong đêm khuya hòa cùng sương mù đan xen càng làm tăng vẻ mê người, hồn xiêu phách lạc.

Thượng Quan Hạo đi chầm chậm tới, bóng dáng rắn rỏi che phủ nàng, khóe miệng nhếch lên: “Sợ tôi?”

Tần Mộc Ngữ ngưng mắt nhìn khuôn mặt của hắn, trong con mắt hiện rõ sự uể oải mệt nhọc: “Tôi không sợ, tôi chỉ là hận.”

Hận hắn đã từng sở tác sở vi, hận hắn lãnh khốc cay nghiệt, hận hắn không sao nói rõ được... Ngón tay nàng xanh xao mang theo cái túi, trong mắt tình hình thực tế nhìn không sót cái gì.

Đôi mắt Thượng Quan Hạo sâu xa như biển, khóe miệng cong lên, kéo tay nàng qua đem nàng tới gần: “Tốt lắm. Chỉ cần không phải là không có cảm xúc với tôi, hận cũng rất tốt.”

Trong mắt Tần Mộc Ngữ kinh ngạc thản nhiên, không hiểu hắn có ý tứ gì, chỉ là lòng bàn tay hắn vô cùng nóng hổi, nàng chịu không được, muốn tránh ra, hắn lại càng thêm quá trớn mà ôm chặt lấy nửa thân nàng vào trong ngực, âm thanh vài phần lạnh: “Đêm nay đừng chọc giận tôi, tâm tình tôi không tốt, không muốn tranh cãi với cô.”

Tần Mộc Ngữ tức giận đến mặt đỏ lên, muốn mở miệng phản bác, cũng đã bị hắn mang theo hướng về phía xe, nói cũng không nói, trực tiếp đem nàng nhét vào, cúi người mang dây an toàn vào cho nàng, hơi thở hắn đảo qua khuôn mặt trắng như tuyết, động tác thân mật đến nỗi có vài phần thô bạo mà đau thương.