Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cuồng dã hung hăng hôn nàng, đè ép nàng xuống.
Tần Mộc Ngữ mở to hai mắt, thật không ngờ hắn càn rỡ như vậy mà hôn nàng! Nàng muốn kháng cự lại, nhưng không những không đẩy hắn ra được mà cơ thể càng ngày càng áp sát, hắn còn ôm nàng với lực đạo vô cùng mãnh liệt. Thượng Quan Hạo cạy mở kẽ răng nàng vẫn tiếp tục hôn hướng vào trong, đem đầu lưỡi ngọt ngào ngượng ngùng của nàng nuốt vào trong miệng hắn, hung hăng mà hút thương yêu, ấn giữ cái đầu của nàng khiến nàng trốn tránh cũng không thoát được.
Từng đợt mê hoặc đến choáng vàng, vì nghẹt thở mà trong mắt nàng mơ hồ như có lệ.
Thế nhưng như vậy trong nháy mắt nàng hoảng hốt vì phảng phất có chút cảm giác, hắn thật tâm mà hôn nàng.
Hắn ôn nhu cùng khao khát như vậy cũng không phải là giả.
... Trằn trọc... dây dưa lẫn nhau...
Hô hấp hắn càng ngày càng nặng nhọc, tay dò xét vào phía trong quần áo nàng...
“Thượng Quan Hạo, đừng...” Nàng cố gắng hít thở một chút, kinh hô, nhưng rất nhanh lại bị hôn trụ lần thứ hai.
Tại giờ khắc này, hắn Thượng Quan Hạo có thể rõ ràng mà thừa nhận, hắn yêu người con gái đang ở trong ngực hắn lúc này.
Nàng còn đang kháng cự lại, Thượng Quan Hạo cười nhạt mà làm chậm lại lực đạo, trong nháy mắt đợi nàng hơi thả lỏng một chút, tiến công càng thêm mãnh liệt, đến khi đợt tấn công mạnh mẽ kia khiến ý thức của nàng hoàn toàn bị đánh nát, xụi lơ trong ngực hắn, để mặc hắn đòi lấy tùy tiện.
..............................................................................
Mà lúc này, tại góc cầu thang, Tần Cẩn Lan trơ mắt nhìn thấy một màn này, sắc mặt trở nên trắng bệch!!
Cô suýt nữa không nắm chặt tay cầm cầu thang mà ngã xuống, toàn thân run rẩy, có chết cũng không thể tin được cảnh tượng mà mình đang thấy!
Không thể... Không thể!! Bọn họ thế nào lại cùng nhau?!!
Lòng căm phẫn cùng oán hận vì thế mà cháy lên hừng hực, tim đau nhức, không chịu đựng được nữa, giày cao gót từng bước chạy xuống, đến bậc cuối cùng không may giẫm phải gót giày mà ngã xuống! Toàn bộ trong hành lang truyền đến âm thanh trượt chân này.
Nghe thấy tiếng động, Thượng Quan Hạo lúc này mới buông cô gái trong lòng hắn, đôi mắt thâm thúy nguy hiểm hướng về phía tiếng động kia, hắn mơ hồ thấy được bóng dáng kia xẹt qua.
**************************************
Đêm lạnh như nước.
Thượng Quan Hạo chậm rãi mở cửa phòng của Tầm Cẩn Lan, thấy nàng một thân quần dài, bưng ly rượu dựa vào cánh cửa.
“Đã muộn như thế này uống nhiều rượu làm gì?” Hắn đi qua, lấy ly rượu trên tay cô, hôn lên sợi tóc mềm mại của cô “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Tần Cẩn Lan quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy bi thương, nhìn thấy hắn ôn nhu như vậy mà cười rộ lên: “Không có gì, hôm nay công ty thắng lớn, em rất vui cho nên mới uống nhiều mấy ly, anh có muốn uống cùng em không, em còn chưa kịp chúc mừng anh nữa!”
Nàng nói xong lại muốn lấy chai rượu, nhưng bị Thượng Quan Hạo đột ngột giữ lại.
“Cẩn Lan, em làm sao vậy?” Hắn lăn tăn hỏi.
Trong ngực Tần Cẩn Lan như bị xé rách mà đau đớn... A... Trước mắt người đàn ông mà cô rất yêu, chấp nhận trả giá mọi thứ vì người đàn ông này, nhưng cuối cùng hồn phách của anh cũng đã bị con tiện nhân Tần Mộc Ngữ kia dụ dỗ lấy đi mất một nửa rồi, lại còn hỏi cô rốt cuộc là làm sao vậy...
“Không có gì, em chỉ là muốn chúc mừng, em ngày hôm nay rất vui, anh không nhận ra sao?” Cô nhoản miệng cười thoát khỏi cánh tay hắn.
“Cẩn Lan.” Thượng Quan Hạo giữ lấy cô, kéo cô vào trong ngực hắn.
Nước mắt chua xót của Tần Cẩn Lan đột nhiên tuôn ra.
Cô quen thuộc mùi vị trên người của người đàn ông này, quấn chặt lấy hắn, kêu gào tên hắn: “Hạo... Hạo... Em cảm thấy rất sợ hãi... Tần Thị không hề thuộc về em, ba đối với em đã thất vọng triệt để rồi, nếu ngay cả anh cũng không còn yêu em nữa, em thực sự không biết sẽ nên sống thế nào đây...”