Ngự Phong Trì trầm mặc, sau một lúc lâu mới từ từ nói ra vài chữ: "Rốt cuộc cô ấy có gặp nguy hiểm không? Bản thân cô ấy có biết không?"
Hắn không quan tâm đến chuyện mối quan hệ của cô và Thượng Quan Hạo đã phát triển đến mức độ nào, càng không quan tâm đến cuộc chiến tàn nhẫn đẫm máu trong gia tộc Charles như thế nào, hắn chỉ muốn biết -- cô có ổn không?
Nếu như cô ở bên cạnh Thượng Quan Hạo sẽ gặp nhiều nguy hiểm như vậy, vậy thì có chết hắn cũng không đồng ý cứ buông tay cô như vậy.
Lông mi Giang Dĩnh run lên.
Đặt tách cà phê lên bàn, giọng nói của cô ta lạnh lùng: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng muốn moi chút tin tức từ miệng Mạc Dĩ Thành nhưng một chữ anh ta cũng không chịu nói. Nhưng anh phải biết rằng tôi rất hiểu con người Hạo, anh cũng đã thấy đấy anh ấy vừa về nước chưa đầy một tháng đã cường thế đoạt quyền, chém Rolls ngã xuống khỏi ngựa như thế nào! Nếu như không phải bị uy hiếp, người kiêu ngạo như anh ấy làm sao có thể thoả hiệp với một tên khốn khiếp như hắn ta?!"
Ngự Phong Trì từ từ cúi người, khuỷu tay chống trên đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau, năm ngón tay thon dài từ từ nắm chặt lại.
Hồi lâu, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của hắn mới nâng lên, cuối cùng mới từ từ lên tiếng.
"Trao đổi," Hắn lạnh lùng nói ra hai chữ, "Lần này tôi có thể giúp cô, điều kiện là tôi muốn cô tìm hiểu cho tôi xem rốt cuộc cô ấy và Tiểu Mặc có bị nguy hiểm, hay bị Rolls nắm trong tay không. Tôi không quan tâm Thượng Quan Hạo như thế nào, nhưng nếu như tôi biết cuộc sống của cô ấy không tốt, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay cô ấy, hiểu chưa?"
Ánh mắt Giang Dĩnh lập tức run rẩy.
"Anh đồng ý giúp tôi? Thật chứ?" Khuôn mặt nhỏ của cô ta hơi ửng hồng, vô cùng vui vẻ.
Mặt Ngự Phong Trì lạnh như băng: "Nhớ kỹ điều kiện của tôi."
Giang Dĩnh vẫn rất phấn khích: "Được, tôi biết rồi, cho dù có phải nghe lén cũng sẽ hỏi giúp anh! Khi nào thì anh chuyển tiền? Tôi muốn dàn xếp xong chuyện này trước khi Hạo trở về, bên phía toà án có người quen của cha tôi, tôi chắc chắn có thể giải quyết!"
Mắt Ngự Phong Trì lạnh lùng: "Lát nữa cô tự liên hệ với phòng tài vụ."
Trong phòng chờ tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở hổn hển của Giang Dĩnh, tay của Ngự Phong Trì đan vào nhau càng chặt hơn, trong mắt vằn lên tơ máu -- Không phải cứ người nào yêu cô ấy nhiều hơn thì sẽ có thể ở bên cô ấy, Thượng Quan Hạo, tôi đã buông tay một lần, thế nhưng là anh để cô ấy rơi vào nguy hiểm mà không nhận ra, như vậy, anh bảo vệ và yêu cô ấy như thế nào?!
Cửa phòng họp nhỏ nhẹ nhàng mở ra.
Liếc mắt một cái ngay lập tức nhìn thấy cô đang dựa vào chiếc ghế xoay màu đen bằng da thật, cầm quyển sách lặng lẽ lật tờ từng đọc thật nghiêm túc.
Ngự Phong Trì thong thả đi vào, đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ ngước lên: "Hai người nói chuyện xong rồi?"
Ngự Phong Trì chậm chạp gật đầu.
Tần Mộc Ngữ đứng dậy, hơi lúng túng nói: "Xin lỗi anh, mặc dù em không biết hai người đã nói chuyện gì, em chỉ có vai trò là cầu nối mà thôi, anh cứ tự đưa ra quyết định đừng bị em ảnh hưởng, được không?"
Ngừng lại một chút, cô lại hỏi: "Nhưng mà vì sao cô ấy lại muốn gom nhiều tiền mặt như vậy?"
Ngự Phong Trì cúi đầu, chậm rãi lên tiếng: "Không có gì đâu, là chuyện gia đình của cô ta, muốn quay vòng vốn mà thôi."
Sau đó từ từ kéo tay của cô, ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Không phải đã sang mùa xuân rồi sao? Vì sao tay em vẫn lạnh như vậy?"
Tần Mộc Ngữ hơi giật mình, theo bản năng từ từ rút tay về.
Ngoài cửa vang lên ba tiếng "Cốc cốc cốc" Giang Dĩnh xuất hiện trước cửa, nở nụ cười nhẹ, lên tiếng nói: "Tôi không cố ý quầy rầy hai người, tôi chỉ muốn chào tạm biệt, Tần Mộc Ngữ, có Ngự thiếu ở đây, chắc cũng không cần tôi phải đưa cô về nhỉ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hiện lên sự lạnh lùng, giải thính một cách rõ ràng: "Tự tôi có thể bắt xe."
Giang Dĩnh mím môi cười, gật gật đầu, lắc lắc điện thoại nói: "Vậy thì hẹn gặp lại, nhưng mà cô đừng ghi hận tôi nha, tôi có việc phải ra sân bay, Hạo có chuyện gấp phải sang Mỹ, chắc là chuyến bay trở về của anh ấy sắp hạ cánh, cha mẹ muốn anh ấy tới nhà tôi một chút để bàn chuyện công ty, cứ như vậy nhé, tôi đi trước, bye bye!"
Nói xong, thân ảnh của cô ta liền biến mất sau cánh cửa.
Mà thân ảnh tinh tế trong phòng, cứng đờ cứ đứng im tại chỗ, nhiệt độ ở đầu ngón tay càng lạnh hơn.
Mỹ.
Thượng Quan Hạo đi Mỹ.