Tần Mộc Ngữ để có thể khiến em tin tưởng tình yêu của anh dành cho em, rốt cuộc còn gian nan đến mức nào nữa?
Lực đạo ở bàn tay anh trở nên nhẹ nhàng hơn, run lên nhè nhẹ, hai tay áp vào mặt cô giống như nâng niu báu vật, dường như anh đang có che giấu cảm xúc của mình, cúi xuống ngập chặt cánh môi của cô, một giọt lệ dâng lên trong đôi mắt.
Thượng Quan Hạo không muốn để cô nhìn thấy những giọt nước mắt của anh.
Tần Mộc Ngữ run nhè nhẹ, thân thể bị anh ôm chặt, cuối cùng cũng không còn giãy dụa nữa.
Môi anh rất ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về cánh môi cô, phắc hoạ hình dáng đôi môi ấy, an ủi, thật lâu sau mới hôn sâu vào bên trong, những ngón tay ấm áp vuốt ve những sợi tóc mai của cô, nhẹ nhàng đẩy ra sau tai, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hoàn toàn lộ ra, dùng tình cảm chân thật nhất, sâu đậm nhất để dốc lòng yêu thương, một lần, rồi lại một lần nữa…
Cả người Tần Mộc Ngữ run lên.
Những giọt nước mắt làm cho hốc mắt cô ướt đẫm, cô đang suy nghĩ, suy nghĩ về lời nói của anh... Rốt cuộc cô trái tim không? Trái tim của cô đang ở nơi nào?
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, tan vào hai đôi môi đang quấn lấy nhau, có chút chát đắng.
“Em có…” Cuối cùng cô cũng khóc nhấc lên.
Anh hôn lên môi cô, chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô, khóc như một đứa trẻ, trong bóng đêm trở nên rõ ràng như vậy, trở nên mất kiểm soát…
“Thượng Quan Hạo… Em có trái tim… Em đã từng có!” Tiếng khóc của cô mang theo sự đau đớn tan nát cõi lòng!
“Em có yêu mẹ em… có yêu ba em… Em cũng yêu chị của em, thậm chí yêu cả anh nữa!” Cổ tay mảnh khảnh trắng nõn bất lực ôm chặt tai, bất lực nắm lấy mái tóc của mình, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, “Nhưng em không biết vì sao lại như vậy.... Em không biết mình đã làm sai điều gì, tất cả những người em yêu thương đều biến mất! Không còn ai cả, chỉ còn lại một mình em!!”
Tần Mộc Ngữ thống khổ vùi đầu, đem tất cả ủy khuất, bối rối, tình yêu và sự hận thù khiến trái tim cô đau đớn đến tột cùng trút hết ra ngoài!
“Em muốn yêu thương con trai… Em muốn cho thằng bé tất cả những gì mà em không thể có được! Em không muốn thằng bé phải chịu bất cứ tổn thương nào! Thế nhưng em không thể nào làm được... Tiểu Mặc không có cha, ngay cả một gia đình hoàn chỉnh em cũng không thể cho thằng bé, thậm chí em cũng không có cách nào để thằng bé luôn khoẻ mạnh bình an!”
“Em có… Em thực sự có!” Tần Mộc Ngữ giống như một đứa trẻ, cô hét lên, giãy dụa, liều mạng chứng minh cho anh thấy cô có trái tim…
Tần Mộc Ngữ vĩnh viễn nhớ rõ năm mình 18 tuổi lần đầu tiên trải qua nhân tình thế thái, năm đó, tất cả tình cảm của cô đều là thật lòng, mặc dù tình cảm đó của cô là đại nghịch bất đạo, là vi phạm luân thường, nhưng cô vẫn yêu anh, dây dưa với anh....
Tất cả đều là sự thật, không có nửa điểm giả dối.
Chính là vận mệnh đã hành hạ cô, huỷ hoại cô, không chút thương tiếc.
Trái tim của Thượng Quan Hạo đau đớn trong bóng đêm mịt mờ, anh không thể phủ nhận, thật sự trong lòng anh đã từng trách cứ cô quá vô tình, cô quá nhẫn tâm… Nhưng cuối cùng anh cũng hiểu rõ, là chính tay anh đã huỷ hoại Tần Mộc Ngữ năm 18 tuổi, là anh đã khiến cô không còn đủ dũng cảm để thẳng thắn nói lời yêu với bất kỳ ai.
Sự uỷ khuất của cô, đã bị đè nén nhiều năm như vậy, giống như một bức tường kiên cố không thể phá vỡ cuối cùng trong giây phút này cũng sụp đổ ngay trước mặt anh.
Thượng Quan Hạo đã từng luôn ngẩng đầu đây cao ngạo, rốt cục cũng phải chậm rãi cúi đầu trước cô, nhìn khuôn mặt dàn dụa nước mắt của cô.
Nụ cười của anh vẫn buồn bã như trước, tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ vê lưng, sau đó là phần gáy, anh nghĩ cô đang rất cần như thế này, cần một bả vai để cô có thể tựa vào mà khóc nấc lên. Anh đã từng gây ra thương tổn cho cô, khiến sự non nớt ở lứa tuổi đó của cô biến mất, khi ấy cô còn nhỏ như vậy lại bị buộc phải trưởng thành, trở nên mạnh mẽ chỉ sau một đêm.
Bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô, anh đè nén những cơn sóng dữ dội trong lòng, cười nhẹ, giọng nói khàn khàn: “Bảo bối… Xin lỗi em…”
Anh sẽ trả lại em tất cả. Nhất định sẽ bù đắp lại cho em.
Anh sẽ đem cô gái Tần Mộc Ngữ đơn thuần trong sáng năm đó trả lại cho em một cách nguyên vẹn không chút thay đổi.
Bởi vì… đó cũng là người anh yêu ngay từ lúc ban đầu.
…….
Đêm đã khuya, Tiểu Mặc cảm thấy khát nước.
Tiếng động mơ hồ trong phòng cứ kéo dài thật lâu không hề dừng lại, Tiểu Mặc nghe thấy nhưng buồn ngủ đến nỗi không thể tỉnh dậy, mãi cho đến tận lúc cái miệng nhỏ khô nứt ra vì khát mới từ từ mở đôi mắt mơ màng ra, ánh đèn ở bên ngoài hắt vào trong phòng bệnh, mặc dù hơi lờ mờ, những vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Hai bóng người quấn quýt lấy nhau, chỉ cách chỗ Tiểu Mặc mấy bước chân.
“…” Tiểu Mặc nhất thời hoảng sợ, bịt kín cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to trừng lớn nhìn bọn họ.
Mẹ ơi, có kẻ trộm đột nhập sao?
Một lát sau đợi đến khi nhìn thấy rõ hình dáng của người đó, nhịp tim cuồng loạn mới dừng lại.
Thì ra là mẹ.
Mà cái người kia, Tiểu Mặc mở to mắt nhìn chăm chú, mới giật mình phát hiện, đó chính là người “Cha” trong truyền thuyết của cậu bé. Dường như hai người đó quá nhập tâm nên không nhìn thấy một đôi mắt to tròn đang nhìn họ chằm chằm.
Giờ phút này Tiểu Mặc vốn định ho khan hai tiếng nhắc hai người đó là mình đã tỉnh, nhưng lại không thể hiểu được…
Tiểu Mặc túm lấy cái chăn, chớp mắt, vẫn nhìn chăm chú.
Haizz…
Thế giới của người lớn có đôi khi cậu bé không thể hiểu được, cho nên…
A, mẹ ơi, coi như con chưa nhìn thấy gì…