Thân thể cao lớn của Thượng Quan Hạo không hề động đậy, đôi mắt sâu thẳm toả sáng rực rỡ trong bóng tối mịt mờ, cho đến tận lúc xác định chắc chắn những tiếng bước chân kia đã hoàn toàn đi xa, hàng lông mi dính máu mới hơi run lên, sau đó, đột nhiên cả người trở nên mềm nhũn hơi ngả xuống người cô!
“…” Tần Mộc Ngữ hoảng sợ, cảm giác cả người anh đang đè lên cô, những ngón tay nhỏ bé và yếu ớt đỡ lấy thân thể anh, nhíu mày, nước mắt trà
o ra, giọng nói run run, “Thượng Quan Hạo!”
Bàn tay anh chống đỡ phía sau cô lấy rơm phủ lên vách tường để tạo thành hành lang tránh lửa, Thượng Quan Hạo cố gắng chống đỡ, không để sự đau nhức kịch liệt khiến anh ngất đi rơi vào bóng tối vô tận!
Anh vùi đầu bên trong gáy cô, khuôn mặt tuấn dật tái nhợt tản ra hơi thở lạnh lẽo, mị hoặc vô cùng.
Đôi môi mỏng của anh áp vào tai cô, Thượng Quan Hạo hơi thở của anh yếu ớt đầy khó nhọc, giọng nói vô cùng trầm thấp, tiếp tục hỏi: “… Có bị thương chỗ nào không?”
Giọng nói run rẩy của Tần Mộc Ngữ vang lên: “Không có… Tay anh…”
Thượng Quan Hạo chậm rãi nhắm mắt, thong thả gật đầu, gương mặt tái nhợt hơi nghiêm túc, giọng khàn khàn: “Ngồi thẳng lên một chút… Anh vẫn đang ôm em…”
Cả người Tần Mộc Ngữ run lên, đôi mắt trong suốt đầy sợ hãi nhìn về phía sau, lúc này mới nhìn thấy cánh tay anh đã bị máu nhuộm đỏ nhưng vẫn ôm lấy cô, một khoảng lớn đều là máu đỏ tươi, cô không thể nhìn thấy miệng vết thương của anh nằm ở đâu!
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Tần Mộc Ngữ dâng lên sự chua xót đầy đau đớn, vượt qua cả sức tưởng tượng của cô!
Tay cô nắm chặt áo sơmi của anh, vội vàng đến mức gần như kéo rách chiếc áo! Sau vài giây đồng hồ cô mới đè nén nổi sự sợ hãi trong lòng, kéo cánh tay anh đang đặt sau lưng cô lên trước, tay cô đang run, vô cùng run rẩy, nhưng vẫn có duy trì sự lý trí cuối cùng, nhấc tay anh lên, muốn cởi bộ âu phục trên người anh ra!
Nhưng không thể làm được… Không thể… cởi được quần áo của anh xuống dưới!
Trong mắt đong đầy nước mắt nóng hổi, cúi người cắn chỗ áo sơmi bị máu nhuộm đỏ, tay xé mạnh ra, thậm chí cô còn muốn xé rách quần áo anh!!
“…” Tần Mộc Ngữ nới lỏng hàm răng đang cắn chặt ra, nước mắt từng giọt rơi xuống, “Tôi không có kéo…”
Cô luống cuống, hoảng hốt đến mức nước mắt rơi xuống lã chã: “Tôi không có kéo! Tôi không xé rách áo anh ra được!!”
Cô gần như tuyệt vọng.
Cả người Thượng Quan Hạo rơi vào trạng thái lạnh buốt đan xen với nóng hổi, nhìn khuôn mặt cô chăm chú, ánh mắt sáng lên, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng khuôn mặt nhỏ nhắn và những vệt nước mắt đọng trên đó, giọng nói trầm thấp vang lên: “Trong túi quần anh…”
Ánh mắt Tần Mộc Ngữ run lên, vội vàng tìm kiếm trong túi quần anh, cuối cùng cũng tìm thấy một chùm chìa khoá đơn giản trong túi, trong đó có một mũi dao găm tinh xảo của Thụy Sĩ!
Bàn tay cô run run, cố gắng cầm lấy chuôi dao, từ cổ tay áo anh bắt đầu cắt, thế nhưng thứ vải dệt xa hoa này cắt mãi cũng không đứt ra! Tần Mộc Ngữ mạnh mẽ lau nước mắt trên mặt, lại từ bên trên cắt xuống cánh tay, rốt cuộc cũng rách được một chỗ, hai tay run run dùng hết sức xé toạc ra!
“Xoẹt…” một tiếng vang lên trong không gian ảm đạm.
Một mảng lớn toàn máu khiến trái tim cô kinh hãi.
Cô đặt mũi dao găm của Thuỵ Sĩ, quỳ gối trước người anh, giúp anh xử lý vết thương. Bàn tay nhỏ bé run run cở cà vạt ra, buộc chặt vào chỗ anh bị đạn bắn trúng, quấn quanh, buộc lại, cuối cùng dùng răng cắn, siết chặt, giúp anh cầm máu!
“… Tôi sẽ không lấy viên đạn ra… Tôi sẽ không!” Tần Mộc Ngữ cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào, run giọng nói, đôi mắt bị hơi nước bao trùm nhìn anh, “Chúng ta đi ra ngoài hay tiếp tục trốn? Tay anh bị như vậy có chịu được không? Nếu không lấy viên đạn ra thì có chết người không? Anh nói cho tôi biết đi, Thượng Quan Hạo!”
Cô hoảng loạn, vô cùng hoảng loạn.