Khế Ước Hào Môn

Chương 281-2




Ngón tay run rẩy sờ tới, cô cầm điện thoại lên, nhấn vào phím trả lời.

“Bây giờ vẫn đang ở bệnh viện à?” Giọng nói thầm thấp ưu nhã đầy từ tính của Thượng Quan Hạo truyền đến, anh biết lúc này trên người cô đầy gai sắc nhọn, anh vốn định kìm nén để không gọi cho cô, nhưng vẫn không làm được, “Em bắt được xe chưa? Bây giờ anh đang trên đường tới bệnh viện, nếu như không bắt được vậy thì đứng trên đường đợi anh một lúc... Đợi một lát thôi, anh đến ngay.”

Đã quá quen với sự cự tuyệt của cô, lần này anh cũng đã chuẩn bị xong tinh thần là cô sẽ nổi giận.

Nhưng thật kỳ lạ, nhưng lại không nghe thấy bất cứ hồi âm gì.

Tần Mộc Ngữ rất muốn nói chuyện, nước mắt nóng hổi lại bao trùm cả người cô lần nữa, dường như có thứ gì đó chặn trong cổ họng, một chữ cô cũng không thể nói ra được! Trong kính chiếu hậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mê muội của cô đầy nước mắt, cô muốn hét lên, muốn cầu cứu, nhưng một chữ cũng không thể nói ra!

“Mộc Ngữ?” Cánh môi của Thượng Quan Hạo dán chặt vào điện thoại, nhíu mày gọi nhỏ một tiếng.

Gã lái xe ở bên cạnh cũng đã phát hiện ra hành vi gọi điện thoại của cô, dùng tiếng Ấn Độ quát một câu, đột nhiên phanh gấp khiến chiếc xe đảo lộn, Tần Mộc Ngữ lao về phía trước, dây an toàn suýt chút nữa thắt gãy xương sườn của cô! “Bốp!” Một tiếng! Điện thoại rơi xuống sàn xe!

Thượng Quan Hạo đang lái xe, nghe thấy âm thanh đó một cách rõ ràng!

Trái tim bị siết chặt lại, khuôn mắt tuấn tú của Thượng Quan Hạo trở nên căng thẳng, trong một cái chớp mắt đầu óc trở nên hỗn loạn, cả người toát mồ hôi lạnh, anh đã nghĩ tới chuyện phòng bị, nhưng không ngờ nguy hiểm lại tới nhanh như vậy, anh lại gọi một lần nữa: “Mộc Ngữ?”

Nhưng anh không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể nghe thấy ở đầu bên kia là một tràng tiếng Ấn Độ đang chửi rủa, sau đó là âm thanh mở cửa xe, mơ hồ... rất mơ hồ... anh có thể nghe thấy cô thở một cách vô cùng khó khăn!

“Ba!” một tiếp, cúp điện thoại!

Thượng Quan Hạo đột nhiên quay đầu xe, mở GPS ra nhanh nhất có thể, khởi động tín hiệu chưa bao giờ được kích hoạt, khi trên màn hình hiện ra logo đồng hồ đếm ngược 10 giây, toàn bộ trái tim anh thắt chặt lại! Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, anh đạp chân ga lao như bay đến nơi hiển thị trên màn hình...

Điểm đỏ trên màn hình vẫn đang di chuyển, di chuyển nhanh chóng, đôi mắt của anh càng đỏ hơn!

May mắn...

Thật may mắn cô không vì chán ghét anh mà vứt chiếc điện thoại này đi, may mà lúc trước anh đã có sự chuẩn bị!

Tần Mộc Ngữ... Đã nhiều lần em xảy ra chuyện như vậy, anh đều không ở bên cạnh em có đúng không? Đừng sợ... Đừng sợ, bây giờ anh sẽ đến ngay lập tức!

Trong nháy mắt tốc độ đạt tối đa...

Điện thoại đang điên cuồng rung lên trong xe, mắt Thượng Quan Hạo đỏ ngầu, cầm điện thoại lên: “Alo?”

“Thượng Quan Hạo, anh đang ở đâu?” Mạc Dĩ Thành đưa tay lên nhìn đồng hồ, nhíu mày, “Mọi người đã tập trung đông đủ, anh có đến không?”

“Tôi không đến được, cậu lựa lời nói với bọn họ, huỷ bỏ buổi đào tạo chiều nay.” Giọng nói băng lãnh của anh hơi run.

Mạc Dĩ Thành đã nhận ra có gì đó không đúng: “Anh đang ở đâu?”

“Cứ làm như tôi đã nói!” Thượng Quan Hạo nghiến răng, không rảnh để nói nhảm với hắn.

Khứu giác nhạy bén của Mạc Dĩ thành đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, trước khi anh cúp điện thoại liền bổ sung thêm vài câu: “Thượng Quan Hạo, anh nghe tôi nói! Nếu anh có chuyện gấp thì cứ xử lý trước đi, ở đây đã có tôi giúp anh thu xếp! Nếu như muốn liên lạc để từ biệt thì nên dùng số cá nhân, Rolls hắn ta biết...”

Tiếng “Tút tút tút” ngay lập tức chặn lời của hắn!

Mạc Dĩ Thành cũng toát hồ hôi lạnh vì bầu không khí căng thẳng đó, thông báo các chuyến bay vang lên trong đại sảnh, ngay lúc này hắn chỉ muốn chửi thề! Hắn còn chưa nói xong, tên gia hoả đó đã cúp máy?!  Đôi mắt sắc bén của hắn liếc nhìn Rolls đang thảo luận với các giám đốc điều hành khác, bộ dáng mặt mày hớn hở đó khiến Mạc Dĩ Thành chỉ muốn tiến lên đánh cho hắn ta một trận!

Thân ảnh của Mạc Dĩ Thành dần dần đi ra khỏi đám đông, quay người, giật thẻ công tác của Megnific Coper xuống, đi ra khỏi sân bay.