“Which?” Bác sĩ lại nhíu mày hỏi.
Tần Mộc Ngữ liền hiểu được ai đã kí tên này, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi xấu hổ, lắc lắc đầu: “Đều không phải.”
Đôi mắt nâng lên, cô tiếp tục hỏi: “Xin hỏi là ai là người đã giúp hai mẹ con tôi trả tiền thuốc men vậy, ông có thể nói cho tôi biết được không? Còn nữa, số tiền ấy là bao nhiêu thế? Tôi sẽ đưa cho ông số tiền ấy, về phần kí nhận lúc trước, xin ông có thể giúp tôi trả lại cho người đó được không ạ?”
Vị bác sĩ nghi hoặc: “Tại sao lại vậy? Tại sao tiểu thư không tự mình trả lại cho người đó?”
Lông mi Tần Mộc Ngữ cúi xuống, lắc đầu; “Ông không cần phải quan tâm đâu ạ, xin hãy giúp tôi làm việc này được không?!”
Theo cách nói của Trung Quốc, nhận ân tình của người khác thì rất dễ dàng, nhưng không phải lúc nào cũng có thể.
Tần Mộc Ngữ đứng dậy, đi qua cả dãy hành lang bệnh viện thật dài.
Đi qua một văn phòng nhỏ, bên trong một y tá đang lật xem mấy bản hồ sơ bệnh án, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào TV treo trên tường. Ở bệnh viện đang là thời gian trực, rất nhàm chán, chỉ liếc mắt một cái cũng thấy được chuyện gì thú vị.
Tần Mộc Ngữ vừa đi tới liền dừng lại, đôi mắt trong suốt hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt nhìn vào bên trong…
Tin tức lớn nhất ở Megnific Coper đã được thông báo.
Hai giờ trước diễn ra cuộc họp ban giám đốc, thông qua biểu quyết đã nhất trí bầu cử chủ tịch mới của Megnific Coper, vị trí mà mười năm trước do Charles đảm nhiệm. Trục xuất Rolls đang nắm quyền, mà vị chủ tịch mới có thể khiến cho toàn bộ 50 chi nhánh phải khiếp sợ phải thở dài, anh ta lại là người Trung Quốc.
Tần Mộc Ngữ lẳng lặng nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái nhợt.
Hóa ra sáng nay anh rời đi sớm, là vì chuyện này.
Cô đã nghe anh nói một chút về chuyện của gia tộc, nghe anh kể rằng, mười năm trước đáng lẽ anh đã có quyền thừa kế Megnific Coper, nhưng tại sao muộn như vậy mới nhận chức? Mười năm trước, anh đang ở Trung Quốc, đang ở Tần thị, cùng với Tần Cẩn Lan ở chung một chỗ.
Nói cho cùng thì cô vẫn không thể hiểu nổi người đàn ông đang tỏa sáng trên màn hình kia, cho dù hai người có dây dưa mãnh liệt thế nào, cô vẫn không hiểu được anh.
Tần Mộc Ngữ cúi mắt, trong lòng không hiểu sao lại cuốn theo một tia lạnh thấu xương, muốn bước đi, đột nhiên lại nghe thấy tên mình.
Anglia.
Cô lại nâng mắt, tin tức trên màn hình TV kia khiến cô kinh ngạc. Cô cũng nghe thấy rõ ràng, ánh mắt anh lạnh như băng, tao nhã mà cảnh cáo các thành viên trong ban giám đốc, nói rằng cô là vị hôn thê của anh.
Ngay lập tức trong đầu Tần Mộc Ngữ “ông” một tiếng.
Cô biết rằng, những tấm hình khó coi kia đã gây náo loạn ở Megnific Coper khi chúng được gửi vào hòm thư của nhân viên, cô còn đang nghĩ rằng bản thân sẽ không có cách nào sống yên ổn ở nơi đây. Nhưng tại sao trong lúc này, đột nhiên anh lại nói ra tin đó???
Cái gì mà vị hôn thê?!!
“…” Trong lòng Tần Mộc Ngữ vô cùng lo lắng, muốn lấy điện thoại ra gọi ngay cho anh, nhưng lại nhớ ra túi xách vẫn để trong phòng bệnh của Tiểu Mặc.
Một dáng người chậm rãi đi tới gần.
“Nhìn qua thì có vẻ em cũng không biết.” Ngự Phong Trì một thân phong trần mệt mỏi, giọng nói vẫn ấm áp, ôn nhu nói.
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, quay đầu liền nhìn thấy mặt anh.
“… Ngự Phong Trì?” Cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Sau một lúc Ngự Phong Trì mới gật đầu, hiện lên một chút mệt mỏi, khẽ cười: “Anh đi giải quyết một số việc, giờ mới chạy tới đây đươc, thật có lỗi, anh đi đến, đem thân thể cô đơn của cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hỏi, “Em có trách anh không?”