Khế Ước Hào Môn

Chương 252-2




Trong tấm ảnh này, chụp cảnh bốn năm trước, cô cùng Thượng Quan Hạo lõa thể cùng một chỗ!

Hình ảnh trên mặt Tần Mộc Ngữ thật rõ ràng, phản chiếu lên sự nhục nhã đến cực điểm. Lần đấy Thượng Quan Hạo đưa cô đến căn biệt thự ở bờ biển, lúc đi ra có bức ảnh trần như nhộng, có bức ảnh cô bị anh ta cường bạo ở trong xe, thậm chí có cả bức hình lúc cha cô chết, ánh mắt cực độ sợ hãi,… Một màn trước mắt, giống như là đem toàn bộ quần áo cô lột sạch trước mặt mọi người, nỗi nhục nhã của cô, mặt mũi của cô, sự chịu đựng cùng lòng chua xót của cô, không sót một thứ gì!

Bên trong cánh cửa, Tiểu Mặc nghe được một tiếng hét chói tai, sợ tới mức đôi mắt trợn tròn lên, chậm chạp chạy tới, đập đập cánh cửa: “Mẹ! Mẹ cho Tiểm Mặc ra đó với mẹ đi! Có người xấu ức hiếp mẹ đúng không? Mẹ nói chuyện với con đi, mẹ trả lời Tiểu Mặc đi!”

Nghe được tiếng của con trai, ngọn lửa đang cháy trong người Tần Mộc Ngữ liền lụi đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt dàn dụa, ôm sự chua xót trong lòng nhặt hết ảnh dưới đất lên, tay lại giữ chặt cánh cửa không cho Tiểu Mặc đi ra.

“Các người như này là có ý gì…” Hơi thở mong manh, Tần Mộc Ngữ cô nén nhục nhã, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngự quản gia, thất thanh rít gào, “Ông nói cho tôi biết ông muốn gì?!”

Cô là một người phụ nữ, không phải ai cũng đem bá làm chồng người ta, cô không phải kĩ nữ. Những bức ảnh này lại nằm trong tay người khác, Tần Mộc Ngữ hối hận không thể ngay lập tức đi tìm cái chết!

Con ngươi thâm thúy của Ngự quản gia mang theo ý xin lỗi, lại chậm rãi nói: “Tần tiểu thư, chờ thiếu gia an toàn về nước, nhưng bức hình đó chúng tôi sẽ hoàn toàn tiêu hủy, chúng sẽ không xuất hiện nữa. Nếu việc này giữa chừng mắc sai lầm… tôi nghĩ cô cũng không muốn để cho đứa nhỏ nhìn đến những dơ bẩn này, có đúng không?”

Chớp mắt một cái, nơi yếu ớt nhất trong lòng Tần Mộc Ngữ như bị đâm một nhát dao chí mạng! Máu tươi đầm đìa!

Trong đầu cô bây giờ toàn là tiếng nói của con trai, cũng tràn đầy những chuyện khó coi của chính mình…

“Cút đi…” Tần Mộc Ngữ run rẩy đem những tấm ảnh đứng lên đứa cho bọn họ, dùng hết sức đẩy bọn họ ra, hung hăng hất tung mấy quyển tạp chí trên mặt bàn xuống chỗ bọn họ, “Các người cút ra ngoài hết cho tôi! Cút ra khỏi nhà tôi…!”

… Ngự Kinh Đông đứng ở ngã tư đường, nghe thấy rõ ràng những tiếng vang bên trong nhà.

Ông ta biết rõ, gây áp lực với một người phụ nữ như vậy không phải là cách hay, nhưng nếu so với việc Ngự Phong Trì cứ như thế bỏ mặc Ngự gia mà bỏ trốn cùng cô, thì ông ta vẫn chọn dùng thủ đoạn để hành động.

Ngự quản gia trên mặt bị quyển tạp chí bay vào, chaey một vết máu, sắc mặt có chút xanh mét, đi ra cửa.

Cảm xúc ông ta dịu đi một chút, đi đến phía trước, nơi Ngự Kinh Đông đứng: “Mọi chuyện đã giải quyết xong!”

Phía sau “Phanh!” một tiếng mở cửa phòng, Tần Mộc Ngữ sau khi đuổi bọn họ ra khỏi nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dàn dụa nước mắt, nắm lấy cánh cửa, dựa lưng vào, hoàn toàn lụi tàn xơ xác trượt dọc xuống, dường như tất cả khí lực đầu đã bị trút hết sạch.

Ngự Kinh Đông trong lòng rầu rĩ, giọng nói hơi đau đớn, mở miệng: “Đi thôi.”



Bọn họ vừa rời đi, một chiếc xe màu đen liền chậm rãi dừng trước cửa nhà trọ.

“Hạo, tôi đã nói rõ ràng rồi, cứ giằng co với Rolls như vậy thật không tốt. Tôi biết tính cách của anh, anh cũng nên chú ý một chuyện, lúc này đang có rất nhiều quạn chức chính phủ tại chức! Chẳng lẽ anh muốn cho mọi người biết Megnific Coper đang gặp nội chiến sao?” Mạc Dĩ Thành chịu đựng mà răn dạy anh, “Anh có biết không, cơ sở của anh còn chưa ổn, nếu cứ mạo muội mà tranh đấu với Rolls, người chịu thiệt chỉ có thể là anh?!”

“… Nói xong chưa?” Thượng Quan Hạo thản nhiên hỏi.

“Anh…” Mạc Dĩ Thành nhất thời nhíu mi càng sâu, không biết những lời vừa rồi anh cho vào đầu được bao nhiêu.

“Nói xong rồi thì giúp tôi tra cái biển số xe, tôi muốn buổi tối được biết kết quả.” Thượng Quan Hạo nói ra một chuỗi con số, chính là vừa nhìn thấy trên biển số của chiếc xe kia.

Mạc Dĩ Thành cắn răng, nhưng vẫn ghi nhớ con số anh nói.

“Một giờ sau đem tư liệu cho tôi.” Thượng Quan Hạo nói xong liền cắt đứt điện thoại, đôi mắt nhìn về phía cửa.

Người phụ nữ này, rốt cuộc lại gặp phải chuyện gì rồi?

Anh lấy di động gọi đến số của cô.