Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêng đi, mái tóc của cô bị gió thổi tung, rất đẹp, nhưng cô không muốn hỏi gì cả.
Đôi môi mỏng nhợt nhạt của Thượng Quan Hạo nhếch lên, do dự không biết có nên nói hay không.
“... Cha của Giang Dĩnh phải nhập viện do nhồi máu cơ tim, chuyện mới xảy ra sáng nay, anh nhất định phải đến thăm một chút,” Anh lãnh đạm nói, bổ sung thêm một câu, “Bác Giang là bạn rất thân của cha anh khi còn sống, anh không thể không quan tâm.”
Trong lòng Tần Mộc Ngữ, giống như bị một con dao lạnh lẽo nhẹ nhàng đâm vào, lạnh thấu xương.
“Anh không cần phải giải thích nhiều như vậy, đó là bạn gái của anh, anh đi thăm là điều đương nhiên,” cô nhẹ giọng thờ ơ nói, rời khỏi lan can, “Tôi đi chuẩn bị một chút, lát nữa xuống du thuyền thì gọi tôi.”
Cô muốn quay người, cổ tay mảnh lại bị nắm chặt.
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt mà căng cứng, gằn từng chữ, giải thích: “Tần Mộc Ngữ, anh nói lại một lần nữa, cũng là một lần cuối cùng ——Giang Dĩnh không phải bạn gái của anh, anh không quan tâm người khác nói gì, hay em hiểu thành cái gì, nhưng em hãy nhớ kỹ lời anh nói hôm nay. Cô ta sẽ không bao giờ trở thành bạn gái của anh.”
Trái tim Tần Mộc Ngữ, đập liên hồi.
Cô cười khẽ, mang theo nước mắt trong suốt lạnh lẽo liếc nhìn anh: “Thượng Quan Hạo, rốt cuộc anh là người đàn ông như thế nào? Nếu yêu ai, thì yêu đến khi chết, mà đã không yêu người đó, thì cho dù cô ấy có vì anh mà nỗ lực rất nhiều, anh cũng cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, trên giới này người phụ nữ được anh yêu may mắn biết bao, nhưng người phụ nữ nào không cẩn thận yêu mến anh, sao mà đáng buồn đến vậy...”
Cuối cùng Thượng Quan Hạo cũng biết, giờ phút này nói chuyện thẳng thắn với cô, là do anh chọn thời gian không thích hợp.
Anh sững sờ một lúc.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, nhẹ nhàng buông lỏng tay của cô ra, dùng vẻ mặt này để che đi khuôn mặt bi thương của anh, giọng nói khàn khàn: “...Em đi đi.”
Tần Mộc Ngữ nhẹ nhàng xoay người, trong lòng có một chút khoái cảm khi làm anh tổn thương, thế nhưng khi niềm vui qua đi trong lòng lại đau nhức như bị xé rách, âm ỷ, không thể nguôi ngoai. Cô nhớ lại cô gái có tên Giang Dĩnh đó, luôn sôi nổi nhiệt tình, hoạt bát cởi mở, những lúc cô ấy cười dường như toàn bộ thế giới không có gì có thể làm tổn thương cô ấy, nhưng chỉ có một mình Thượng Quan Hạo, khiến cô ấy nhọc lòng cố gắng nhiều năm như vậy.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô hiện lên một chút đau đớn, một chút hối hận, một chút thương hại và bi thương, đi xuống du thuyền.
***
Máy bay rất nhanh đã hạ cánh ở Manchester.
Sân bay to đến vậy, nhưng tiếng ồn ào và gầm rú của máy bay vẫn luôn liên tiếp không ngừng.
Thật vất vả đi qua đại sảnh đến nơi yên tĩnh, ngay lập tức thấy hai người đến đón từ đằng xa.
Ngự Phong Trì mặc quần áo đơn giản, áo len màu đen, quần dài màu ghi, tay áo hơi kéo lên, sạch sẽ đẹp trai, đang chờ cô. Còn cô gái Giang Dĩnh ở bên cạnh, nước mắt lưng tròng, cố ra vẻ kiên cường đứng thẳng, nhìn chằm chằm, không chớp mắt về phía lối ra.
Cuối cùng cũng đến gần nơi đó.
Ngự Phong Trì cười nhẹ, tiến lên trước cầm lấy hành lý của cô, rồi đưa tay ôm chặt lấy cô, vòng tay rộng lớn ấm áp giống như là sự tiếp cận dịu dàng, cho cô cảm giác vô cùng ấm áp.
“Chơi có vui không?” Anh nhẹ nhàng xoa tóc của cô, cười nhẹ, thì thầm nói bên tai cô, “Có nhớ anh không?”
Hàng lông mi thật dài của cô nhắm lại, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt eo của hắn, không nói một câu.
Ngự Phong Trì ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía người đàn ông đó.
Giang Dĩnh khóc chạy tới, muốn ôm chặt anh lại bị anh tóm chặt lấy cổ tay ngăn lại, chỉ có thể níu lấy góc áo của anh khóc lóc, bộ dánh rất thống khổ và đáng thương. Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo lạnh nhạt, cũng hơi mềm lòng vỗ vỗ sau gáy của cô ta, cũng ngước mắt, đối đầu với anh mắt của Ngự Phong Trì.
“Đã lâu không gặp”, Ngự Phong Trì lạnh nhạt lên tiếng, khoé miệng cười nhẹ, “Vết thương lành rồi à?”