Mạc Dĩ Thành tạm thời yên tâm, nói khàn khàn: “Vậy anh hãy đi lên phía trước đi, đến trung tâm sẽ khó hoành hành, bọn chúng sẽ không dám làm bừa nơi đông người. Anh ta thực sự muốn chết... dám phái người đi theo anh đến Luân Đôn!”
“Không biết anh ta đang muốn làm cái gì.” Thượng Quan Hạo lãnh đạm phun ra một câu.
Mạc Dĩ Thành nhíu mi.
“Nếu anh ta thực sự muốn thì uy lực của mấy phát súng đó sẽ không nhỏ như vậy, càng không bắn vào những nơi không nên bắn.” Anh mím môi nhẹ nhàng nhấn mạnh từng chữ, sắc bén như lưỡi dao bạc, bình tĩnh phân tích sự việc, “... Chỉ trừ quả bom kia.”
Còn lại, anh không nghĩ nhiều.
Mục đích của Rolls có lẽ chỉ là muốn đánh một đòn phủ đầu Thượng Quan Hạo, cũng là để trả thù anh ngày đó đã thất hứa, nhưng Rolls đã sai ngay từ khi đặt quả bom đó.
Đôi mắt Thượng Quan Hạo trở nên đỏ tươi, thật không thể tưởng tượng được nếu anh phát hiện chậm một giây, hậu quả sẽ khó lường như thế nào.
“Theo anh mấy ngày tiếp nên làm gì bây giờ? Có cần tôi động thủ một chút để cho ông ta mếm thử mùi vị đau khổ không?” Ánh mắt Mạc Dĩ Thành lãnh khốc, nói một câu, “Người này xưa nay vẫn luôn như vậy, không biết tốt xấu.”
“... Không cần.” Thượng Quan Hạo nhắm mắt, lạnh lùng như băng, bình tĩnh nói, “... Chờ tôi trở về, sẽ tự mình hành động.”
Nói xong anh liền tắt điện thoại.
“Dừng xe.” Anh thản nhiên dùng tiếng Anh ra lệnh.
Hai người nhân viên ngồi phía trước đã sợ mất mật, một người khóc sướt mướt, một người vô cùng hoảng sợ.
“Mọi người xuống xe đi, trước tiên cứ ở lại trong khách sạn này, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Thượng Quan Hạo nâng mắt nhìn lên, lại nói tiếp, “Ngay bây giờ, nhanh lên.”
Hai cô nhân viên lại nhìn nhau, chỉ biết bước xuống xe, nơm nớp lo sợ, nhìn chăm chú cái tòa nhà khách sạn năm sao trước mặt kia, không hiểu Thượng Quan Hạo đang muốn làm cái gì.
Mà Tần Mộc Ngữ bên cạnh kia, gương mặt tinh tế đã tái nhợt, cả người mềm nhũn ra.
Thượng Quan Hạo ôm chặt thắt lưng cô, trầm giọng nói bên tai cô: “Đừng sợ... Không cần sợ nữa, đến phía trước ngồi tạm đã, anh sẽ đưa em ra ngoài một chút, đừng sợ, biết chưa?”
Tần Mộc Ngữ nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói vài chữ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Hạo nhẹ nhàng hôn môi cô, cúi đầu nói: “Anh sẽ giải thích cho em nghe.”
...
Gió lạnh thổi vào qua cửa khính xe.
Tần Mộc Ngữ ngồi trong xe, gió lạnh liên tục thổi vào. Tuy rằng lạnh phát run nhưng ít nhất cũng có thể giúp cô quên đi nỗi sợ vừa rồi.
Tiếng nổ mạnh trong nháy mắt kia, dường như cũng giống trong đầu cô, đều nổ tung lên, không bình thường.
Còn rất nhiều chuyện cô chưa làm xong, còn rất nhiều người để cô lo lắng, quan tâm.
Hơi thở mỏng manh cùng với hốc mắt ẩm ướt, mặc kệ chuyện gì xảy ra, trước tiên cô đều muốn mọi người am tâm về mình. Lấy điện thoại ra gọi cho Ngự Phong Trì, hiện giờ cô đang rất muốn nghe thấy giọng của con trai.
“...” Đã ấn gọi, vậy mà chỉ có duy nhất sự im lặng.
Tần Mộc Ngữ lúc này mới để ý, tín hiệu ở chỗ này hoàn toàn không có, nhất định không kết nối được tới đầu dây bên kia.
Cô nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, run giọng hỏi: “Anh dẫn tôi đến đây là gì? Hiện giờ tại sao lại không có sóng điện thoại, tôi không có gọi được!”
Thượng Quan hạo bình tĩnh lái xe, nghe được cô hỏi, nhu hòa nói: “Nơi này là một vịnh biển, không có tín hiệu nên không gọi điện thoại được.”
Anh đưa tay cầm lấy một bàn tay của cô, thấp giọng nói: “Đừng làm anh khó xử, được không?... Anh sẽ cho hai mẹ con em nói chuyện, nhưng điều quan trọng bây giờ là giữ an toàn cho em, cho nên Mộc Ngữ, em không cần phải gấp gáp...”