Khế Ước Hào Môn

Chương 214-2: Anh thả tôi ra ngoài 2




Ngón tay tinh tế tái nhợt cầm lấy tay nắm cửa, vặn trái, vặn phải, cũng không có cách nào mở được cửa.

“Bốp bốp bốp!” tay của cô vỗ lên cửa.

“Mở cửa...”

“Bốp bốp bốp!” Cô càng dùng lực đập vào cửa, “Mở cửa!”

Trái tim Thượng Quan Hạo giống như bị bóp nát đau nhức, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, hai tay ôm lấy khuôn mặt cô càng chặt.

“Xin lỗi... Tần Mộc Ngữ, xin lỗi tôi không biết...” hơi thở nóng rực của anh cách cô rất gần, khàn giọng giải thích, trầm thấp hỏi, “Trong nhà có điện thoại không? Gọi điện trước xem thằng bé có ở đó hay không.”

Tần Mộc Ngữ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt giống như là đang nhìn một con quái thú tàn ác.

Thượng Quan Hạo lấy điện thoại từ trong túi ra, nhét vào trong tay cô.

Tần Mộc Ngữ không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác, siết chặt điện thoại, bấm số điện thoại của mình.

Điện thoại vang lên, tay của cô vẫn còn run rẩy, cầu nguyện Tiểu Mặc có thể nghe điện thoại... Thế nhưng là vô dụng, điện thoại căn bản cũng không có phản ứng, cô ngắt cuộc gọi, lại bấm số, vẫn không có phản ứng.

Xác định không thể mở cửa, cô lại chạy về phía cửa sổ lần nữa, vén rèm cửa lên, có thể rõ ràng thấy mình đang ở tầng hai, không biết đây là nhà hay vẫn là khách sạn, bên ngoài là một vườn hoa trống trải cùng các công trình đang thi công dở. Cửa sổ lại đóng kín, trên cùng cửa số có một cái quạt thông gió, duy trì không khí lưu thông trong phòng.

Ngón tay của Tần Mộc Ngữ tái nhợt, càng thêm run.

Đôi mắt trong suốt hiện ra một chút hơi nước, cô không cam tâm, chạy tới cầm lấy điện thoại ở trên đầu giường gọi điện.

Cô sợ lúc ra khỏi nhà không liên lạc được với Tiểu Mặc, cho nên di động đặt ở trên bàn trà trong nhà, cô cầm lấy ống nghe bấm một dãy số, lại phát hiện phím điện thoại căn bản không hề sáng, dây điện thoại đã bị cắt đứt!

Cô suy sụp.

“Tối hôm qua tôi đã nói với anh thằng bé chờ tôi ở trong nhà!” Cô hét lên, nước mắt trực trào, gắt gao nhìn chằm chằm anh, “Có phải anh muốn nói anh say cho nên không nghe thấy đúng không? Cũng đúng... Nếu như không phải say, anh làm sao có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú như vậy?!”

Cô oán hận, đột nhiên bộc phát ở trước mặt anh.

Điện thoại từ trong tay rơi xuống đất, đập vào tủ đầu giường.

Tần Mộc Ngữ mềm nhũn ngồi xuống, tựa vào giường, hai tay tái nhợt run rẩy nhắm chặt tóc, tuyệt vọng mà thống khổ.

Đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.

Cô run lên một cái.

Một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ đi tới, nhìn thấy tủ đầu giường bị lục tung, cũng nhìn thấy cô gái đang ngồi ở mép giường.

Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo kịch liệt đau nhức, đặt đồ vật ở trong tay lên bàn, đi về phía cô.

Chậm rãi ngồi xổm ở trước mặt cô, bàn tay ấm áp của anh vuốt lên mặt cô, nâng cái đầu đang cúi thấp của cô lên nhìn, lúc này mới thấy mắt cô đỏ hồng ngập hơi nước. Vừa mới tỉnh lại, ngay lập tức đã oán hận nhiều như vậy sao?

“Tỉnh rồi? Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không?” Giọng anh trầm thấp hỏi.

Tần Mộc Ngữ bình tĩnh nhìn chăm chú anh, đè xuống tất cả oán hận ngập trời trong lòng, môi anh đào hé mở, nói thật nhỏ: “Anh thả tôi ra ngoài đi. Thượng Quan Hạo, con của tôi còn đang ở nhà, nhưng chỉ thằng bé ở một mình suốt đêm không có ai trông, tôi cầu xin anh nhân từ một chút, anh hãy thả tôi ra để tôi về nhà xem thằng bé!”

Trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo, cũng hiện lên một tia tái nhợt chấn kinh.

Ánh mắt anh phức tạp, hô hấp có chút đình trệ, khàn giọng hỏi: “...Không phải thằng bé trong bệnh viện sao?”

Sự chua xót mãnh liệt, xông lên chóp mũi.

Điện thoại rơi trên mặt đất, cô tâm loạn như ma, lo lắng đến phát điên!

Cử động thân thể, cô nhịn không nổi muốn chạy ra bên ngoài, lại đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt, hung hăng kéo về sau một cái, cô cho là mình sẽ té ngã ở đầu giường, lại không nghĩ đến một cái ôm đang chờ cô, cô ngã vào trong lòng anh!