Bàn tay to lớn nâng đầu cô lên, để hơi thở của cô không còn bị đè nén trong lồng ngực, cùng với đó là một dòng điện chạy qua, giọng nói vì đau đớn mà vỡ vụn của cô như từng nhát dao cứa vào trái tim anh!
“Tần Mộc Ngữ…” Giọng anh run lên, mồ hôi đầm đĩa, gắt gao gạt những sợi tóc vướng trên cổ cô. “Người phụ nữ đáng chết này…”
“Được được, xong ngay đây!” Dì bán báo vội vàng cúi đầu giúp hắn tìm báo cũ, tuổi thọ của báo chí vốn luôn ngắn ngủi, bây giờ có người muốn mua nguyên một tháng thật sự quá hiếm hoi.
“Đây, ngài mau nhìn xem, đây chính là nguyên một tháng...” Dì bày tất cả các tờ báo ra.
Ánh mắt Ngự Phong Trì nhìn lướt qua, đột nhiên dừng lại trên một bức ảnh, ngón tay thon dài rút tờ báo ra, cẩn thận nhìn. Bối cảnh của bức hình là trung tâm thành phố Z, có một chiếc xe cảnh sát lẳng lặng dừng lại, phạm nhân bị áp giải là một người phụ nữ, ảnh chụp cũng không rõ nét, nhưng tấm lưng kia rất quen thuộc, mái tóc màu đen, thân hình mảnh khảnh, quen thuộc đến chói mắt.
Khi nhìn thấy tiêu đề, sắc mặt của hắn mới trở nên trắng bệch.
Cô không có phản kháng, chỉ còn sự chống đỡ yếu ớt.
Đau quá…
Thật đau quá…
Ngón tay yếu ớt của cô nắm chặt chỗ ngồi, trong đau đớn tê liệt cô vẫn nhớ tới chuyện mình cần làm… Cô đã đặt vé máy bay rời đi… Bảo Bảo đang ở bên trong chờ cô…
“Tiểu Mặc…” Cô khàn giọng kêu, sau đó một trận đau đớn lại ập đến khiến người cô co lại, không chịu được sự thô bạo của anh ta!
Cô muốn chạy trốn… Chỉ là hơi tránh một chút lại bị kéo về, nghênh đón cô lại là sự tra tấn càng sâu hơn.
Cô than nhẹ, khí lực đã suy yếu đến cực điểm.
Đôi môi mỏng nóng hổi của Thượng Quan Hạo hôn lên trán của cô, cô rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, đột nhiên rơi vào bóng tối vô tận.
***
Trong cơn gió lạnh của buổi sáng, một thân ảnh cao lớn đi qua sạp báo trước khách sạn.
“Vị tiên sinh này muốn báo gì? Cứ tự nhiên xem.” Dì bán báo nhiệt tình mời gọi.
Thượng Quan Hạo không còn khống chế được sự mãnh liệt, giống như đen trọn cả bốn năm qua hung hăng phát tiết! Nhưng nghe được âm thanh của cô mới biết được cô không còn chịu nổi, anh cố gắng đè nén lại mình, căng thẳng, lực chậm dần, giữ lấy mặt cô, cúi đầu chăm chú nhìn cô.
“Tại sao phải cho người đàn ông khác… Vì cái gì mà lừa gạt anh…” Anh đưa mặt tới sát mặt cô, hơi thở nóng hổi phả lên cánh môi cô, nhẹ nhàng cắn lấy môi cô, cho cô ảo giác dịu dàng nhất.
“Em có biết không anh đã từng nghĩ phải yêu em thật nhiều… Yêu đứa con của chúng ta…”
“Nhưng tại sao em lại muốn đẩy anh ra!”
Anh gầm nhẹ một tiếng, vừa hung ác cắn cái cằm trắng nõn của cô!
Thô bạo cùng dịu dàng, cứ như vậy tuần hoàn thay đổi, Thiên Đường cùng Địa ngục lặp đi lặp lại.
Anh cảm thấy cô cũng đang run rẩy, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô khàn giọng hỏi: “Có dễ chịu không... Anh có thể khiến em dễ chịu đúng không... cũng không phải chỉ có đau đớn, có đúng không...”
Cô đau đớn kêu khẽ, gương mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi ướt dẫm sắp bất tỉnh.
Lúc này Thượng Quan Hạo lật người cô mới thấy vết tím xanh bị tủ chứa đồ va vào, mấy chỗ da rách lộ ra màu đỏ, có chút đáng sợ. Mắt anh thâm thúy nhíu lại, thấy được giờ phút này bụng dưới của cô cũng đang bị cọ bên trên tủ chứa đồ.
“Thật xin lỗi… Xin lỗi, làm em đau…” Giọng anh khàn khàn xin lỗi, toàn bộ thần trí đều đã mê loạn.
Anh thì thầm nói vào tai cô, giống như là tự nói lung tung, lại giống như muốn hỏi ý kiến của cô, anh nhắm mắt hôn lên vết thương trên lưng cô, dữ tợn như vậy, dữ tợn đến mức làm cho người khác đau lòng.
“Thực ra em cũng không nỡ đúng không?” Giọng anh tràn đầy tình ý, lại rời rạc nửa tỉnh nửa mê. “Tần Mộc Ngữ, anh không buông em được… Em nói đi… Nói cho anh biết em vẫn còn thích anh một chút... Một chút là đủ rồi...”
Anh bao trùn lấy tai cô, giọng trầm bổng duy trì sự thanh tỉnh cho cô.
Nhưng cô lại cái gì cũng nghe không được.
Cô mở to mắt, lông mi ướt sũng tràn đầy nước mắt cùng tuyệt vọng. Toàn bộ thế giới đều trao đảo đến đáng sợ, cô va vào ngực anh như chiếc truyền trong gió trong mưa, từ trên xuống dưới đau nhức tê liệt khiến thần kinh của cô chết lặng…
Ngón tay thon dài rút một tờ báo trên chồng báo, nhìn chăm chú vào mấy chữ quan trọng thành phố Z, nói nhỏ: “Gói tờ báo này lại cho tôi, tôi muốn tất cả các số báo, trong vòng một tháng nay.”
Dì bán báo khẽ giật mình: “Muốn cái này?”
“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên nói.
—— “Vụ án giết người bốn năm trước lại một lần nữa dấy lên, nghi phạm chính là trưởng phòng kế hoạch của một công ty.”
Mà thứ khiến hắn chấn động không phải là những thứ này, mà là người đứng bên cạnh cô —— Lại là Thượng Quan Hạo.
—— Tần Mộc Ngữ, em thật sự trở về, có đúng không?