Khế Ước Hào Môn

Chương 208-2: Tôi rất vui khi làm thế này (giằng co) 2




“Ngoài ra, đặc điểm duy nhất của các công ty này là họ có liên hệ kinh doanh chặt chẽ với Tín Viễn, có thể nói họ luôn là nhà cung cấp cố định. Tuy nhiên, lại cố tình không thèm quan tâm tới tình cảm hợp tác lâu năm ở sau lưng đưa một cành ô liu* (cách nói bóng nói gió về của lời mời gọi của người khác) về phía Dringlewapen, điều này không phải rất kỳ quái sao?” Cô nói một cách dịu dàng êm tai, không nhanh, không chậm, trong đôi mắt trong suốt toát lên sự khôn ngoan.

Những ngón tay mảnh khảnh của Thượng Quan Hạo lật qua các trang của tài liệu, nở một nụ cười mị hoặc, “Ba” một tiếng khép lại, coi tài liệu giống như đồ bỏ đi, quăng qua một bên.

Vài người của Dringlewapen cảm thấy không được tôn trọng, bị loại thái độ này làm cho tức giận.

“Cũng chỉ có thế này thôi sao...” Anh ngẩng mặt, nhìn cô, lãnh đạm nói, “Năng lực của cô chỉ có thế này thôi sao?”

Lời nói nhục nhã, đâm thẳng vào trái tim Tần Mộc Ngữ, ánh mắt cô run run.

Thân hình to lớn của Thượng Quan Hạo tựa vào ghế, duổi thẳng ra, lạnh lùng nói: “Khách hàng của tôi thực sự như thế nào không cần dùng đến những tài liệu kia, thật ra chỉ là làm ăn qua lại... có đi thì có lại.” Ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, anh trần thấp nói: “Những thứ này không phải là thứ họ muốn, là Tín Viễn muốn.”

Xung quanh nhất thời xôn xao.

Người của Dringlewapen ở ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy khiếp sợ vô cùng, nhưng cũng không rõ ý của anh là gì. Ai đã từng nghe nói về một công ty muốn làm ăn với các đối thủ cạnh tranh thông qua các đối tượng bán phá giá sản phẩm của chính mình?! Điều này thật vô lý!

Mà giờ phút này, tại chỗ ngồi, Tần Mộc Ngữ lại nghe hoàn toàn hiểu ý tứ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trắng bệch.

Cô cố gắng phủ định suy đoán của chính mình, ánh mắt trong suốt nhìn anh, lẩm bẩm: “Anh ra giá là bao nhiêu?... Để bọn họ mua đồ của Dringlewapen xong anh lại mua về, anh trả bọn họ giá bao nhiêu?”

Thượng Quan Hạo ánh mắt lấp lánh, nụ cười lạnh lùng mà quyến rũ, chậm rãi nói: “Gấp đôi... Cô cho bọn họ bao nhiêu, tôi liền cho gấp đôi. Loại giao dịch hấp dẫn này, ai không muốn làm.”

Người ngồi cạnh kích động đứng lên, quả thực muốn chửi ầm lên, Tần Mộc Ngữ lại im lặng ngồi, nhưng tay chân lại lạnh lẽo, cô nhợt nhạt nở nụ cười, tái nhợt nhưng xinh đẹp, nói nhỏ: “Anh làm vậy để làm gì? Muốn nuốt một đồng vật liệu lớn như vậy cần tổn thất bao nhiêu tài chính? Chẳng nhẽ vì muốn Dringlewapen sụp đổ, mà anh cam tâm trả giá lớn như vậy?!”

Cô không tin rằng người đàn ông này có thể là một kẻ biến thái như vậy.

Thượng Quan Hạo tao nhã ngồi trên ghế xoay, đôi mắt sâu thẳm phức tạp và lạnh lẽo, hiện lên sự đau đớn, nhưng nụ cười thì tàn nhẫn, lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cô... “Tôi thích.”

“Tôi thích làm như vậy, đơn giản là làm theo ý muốn... Cô có ý kiến gì sao?”

Tần Mộc Ngữ cả người toát mồ hôi, ngón tay run rẩy.

Anh tiếp tục nói: “Ban đầu, tôi cũng muốn những vật liệu này, những giữa chừng, đột nhiên hối hận, cảm thấy nó không đáng giá, vì vậy, tôi đã hủy kế hoạch thu mua, vì vậy như cô thấy... Khách hàng cũng đều huỷ theo, đây cũng không phải ý của tôi, nhưng tính ra thì bọn họ cũng là người khôn giữ mình,” Anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, cúi thấp đầu nói, “Cô nghe hiểu chưa?”

Nếu như trận đấu này không phải tàn khốc như vậy, đoán chừng người của hai bên chuẩn bị xông vào đánh nhau.