Khế Ước Hào Môn

Chương 204-2: Tôi sẽ tự mình rời đi 2




Tiểu Mặc trong lòng chua xót!

Cô cười rơi lệ, lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, giọng nói khàn khàn: “Không liên quan... Tiểu Mặc chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, mẹ nhất định có thể tìm được chú có thể đối xử tốt nhất với Tiểu Mặc, chú ấy sẽ không làm Tiểu Mặc thất vọng, lại càng không đối xử không tốt với Tiểu Mặc, chờ mẹ đem chiếc vòng trên tay con tháo ra, rồi chúng ta đi, được không?”

Dùng lời nói dối để hoàn toàn che dấu chuyện này, dùng lời nói tàn nhẫn làm cho anh chết tâm, làm cho anh không còn dây dưa! Chỉ vì bảo vệ người đàn ông đã mất tích suốt bốn năm, cũng là vì để cho con của cô không bao giờ bị uy hiếp cùng thương tổn!

Ôm chặt Tiểu Mặc, cô chịu đựng đau đớn, chịu đựng cảm giác ngày đêm lo lắng người đàn ông đó gây ra, lấy điện thoại di động ra gọi tới Ngự gia.

“Alo?... Chuyện các người muốn tôi làm, tôi hoàn toàn làm được, sẽ không để bất kì kẻ nào điều tra lại bản án... Các ông mau đem thứ trên tay Tiểu Mặc tháo ra, nhanh một chút... Tôi một giây cũng không thể chịu được nữa!”

*

Đêm khuya tại biệt thự của Ngự gia.

Tiểu Mặc cuộn tròn trong lòng Tần Mộc Ngữ, nước mắt giàn giụa, mặc dù đã buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, nhưng đề phòng với nơi này, nhất là sau khi nhìn thấy những người nguy hiểm đó.

“Ba!” một tiếng vang nhẹ, Tiểu Mặc vươn cổ tay ra, chiếc vòng màu đen tự nứt ra tạo thành một khe hở, giống như bị điều khiển tự động, phá hủy dây dẫn bên trong, tự động đốt cháy.

Tần Mộc Ngữ trong lòng căng thẳng, vội vàng tháo hoàn toàn chiếc vòng  ra, ném đi thật xa!

“Không sao đâu... Tiểu Mặc, chúng ta vẫn ổn...” Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức vùi vào lòng mình, cảm động rơi nước mắt, hôn lên mặt cậu bé, nức nở nói, “Mẹ mang con đi, đi ngay lập tức!”

Cô nói xong liền ôm lấy cậu bé.

Đám vệ sĩ đứng thành vòng tròn xung quanh đề phòng, hơi cau mày, nhìn chằm chằm vào cô đang đi ra ngoài, giơ tay chặn đường cô.

“Tần tiểu thư,” Ngự quản gia hét lên, “Xin dừng bước.”

Trong lòng Tần Mộc Ngữ run lên, ánh mắt trong suốt mang theo tia lạnh lẽo đề phòng, ôm chặt con trai, xoay người nhẹ giọng nói: “Mọi chuyện không phải đã được giải quyết sao? Ông còn muốn như thế nào?”

Ngự quản gia trầm mặc vài giây, mới mở miệng nói: “Có chuyện tôi nhất định phải nói với cô, thiếu gia đã trở lại thành phố Z, nếu có thể, hi vọng Tần tiểu thư cố gắng tránh mặt thiếu gia, càng không được nói về chuyện năm đó. Nếu như vì mối quan hệ với Tần tiểu thư khiến thiếu gia đi lật lại bản án này, thì con của cô cũng sẽ gặp nguy hiểm, điều này, cô rõ chứ?”

Cô ngẩn ra, sau đó mới hoảng hốt phản ứng.

Ngự Phong Trì đã quay lại sao?

Nhưng sau đó, tinh thần của cô đã phần nào bị kích thích, ánh mắt hiện lên tia oán hận, con ngươi vằn lên sợi tơ máu đỏ tươi!

“A... Nguy hiểm...”

“... Ngự tiên sinh, tôi từ trước đến giờ chưa từng biết đuổi cùng giết tận là ý gì, nhưng hôm nay gặp ông tôi đã hiểu...” Cô cười nhẹ, thê lương mà oán hận, nói giọng khàn khàn, “Ông không thấy như thế thật phiền toái sao? Nếu ông thực sự muốn, trực tiếp bảo thuộc hạ nổ súng giết tôi đi! Rồi đem thiếu gia tôn quý của ông đi tẩy não hoàn toàn! Ngay lập tức các ông có thể đạt được mục đích!” Con ngươi cô đỏ hồng như máu, nghiến răng, “Không từ thủ đoạn uy hiếp tôi... Ông không thấy mệt sao?”

Ngự quản gia có chút trầm mặc, cô gái nhỏ trước mắt, luận đạo về đạo lý, ông ta sẽ vĩnh viễn không chiếm được ưu thế.

Vẫy vẫy tay, để người làm mang đồ lên.

Ánh mắt của Tần Mộc Ngữ lạnh lùng, cúi đầu nhìn thoáng qua, là một thẻ vàng không giới hạn và hai vé máy bay ra nước ngoài, địa điểm cũng thật đáng kinh ngạc, là ở đầu bên kia địa cầu, bị ngăn cách bởi Thái Bình Dương.

Cô nhìn những thứ này, cười khẽ, cưới đến nỗi nước mặt lại trào ra.

“Không... Không cần, Ngự quản gia,” cô lầm bầm từ chối. Đôi mắt cô thê lương mà sáng rực. “Tôi sẽ đi. Mấy năm nay tôi đi làm cũng tiết kiệm được một chút tiền. Tôi không cần nhờ người ngoài để rời khỏi Trung Quốc!... Tôi không phải chưa từng lưu lạc ở nước ngoài, tôi có nhiều kinh nghiệm hơn bất kỳ ai khác.”

“Thu hồi “ý tốt” của ông lại... Tôi sẽ rời đi sớm.”

Nói xong, cô không còn muốn nói một lời nào nữa. Cô ấn cái đầu ngái ngủ của Tiểu Mặc vào cổ, rồi bước ra khỏi toà biệt thự phòng mang theo bất mãn cùng oán hận.