Tần Mộc Ngữ còn đang tròn mắt nhìn, trong nháy mắt cổ tay mảnh khảnh của cô liền bị người đó giữ chặt, Thượng Quan Hạo xanh mặt kéo cô từ dưới đất lên, đột nhiên ôm cô vào trong ngực! Cảm nhận được thân thể mềm mại của cô cùng sự ấm áp chân thật, trong lòng Thượng Quan Hạo lo lắng, mãnh liệt đến đáng sợ, anh cúi đầu thở hổn hển, tay nâng khuôn mặt của cô lên thấy được bộ dạng chân thực mà mỹ lệ của cô, hung ác hôn lên!
"..." Tần Mộc ngữ giật mình tại chỗ, đã quên phải phản kháng, đôi môi nóng như lửa gặm cắn trên môi cô, lông mi cô khẽ run, ngay sau đó gáy của cô đã bị anh mạnh mẽ chế trụ, làm nụ hôn này sâu hơn.
Thượng quan Hạo nắm chặt vòng eo nhỏ bé và yếu ớt của cô, cạy mở hàm răng cảu nàng hung ác cướp đoạt lấy sự ngọt ngào của cô, hơi thở anh cực nóng, mang theo sự lo lắmg cùng thương yêu mãnh liệt càn quét cô!
“Em đã đi đâu... Em làm tôi sợ muốn chết có biết không? Không tìm thấy con vì sao không gọi điện cho tôi? Chỉ một mình em sức lực nhỏ bé biết bao nhiêu, mới vừa rồi còn đáng giận nói với tôi không có việc gì cả, mọi chuyện vẫn ổn!” Anh gầm nhẹ, đôi mắt đỏ tươi ướt át, đột nhiên lại cúi đầu, một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ bừng của cô, giọng nói sắc bén: “Tần Mộc Ngữ, em là muốn giết tôi...”
Cuối cùng cô cũng có thể phản ứng kịp.
Bàn tay mềm mại để trên bả vai rộng lớn của anh, cô muốn trốn tránh, nụ hôn này thật sâu, đầu lưỡi của cô một trận nóng bỏng và run rẩy, thở gấp lấy sinh lực đẩy anh ra. Thượng Quan Hạo phát hiện cô đang chống cự, chậm rãi buông lỏng đôi môi của cô, trong đôi mắt thâm trầm hiện lên sự đau đớn kịch liệt sau khi mất mà lại có được, thật quang mang, tựa vào trán của cô nhìn cô gấp gáp thở dốc.
“Thượng Quan Hạo, anh buông tôi ra trước đã...” đôi mắt trong suốt của cô đầy vẻ phức tạp, giọng nói khàn khàn: “Thằng bé còn đang ở đây.”
Phía sau cô, Tiểu Mặc che miệng tựa ở bên cạnh xe, kinh ngạc nhìn bọn họ.