Khế Ước Hào Môn

Chương 197




Buổi sáng, lần đầu tiên tới trung tâm huấn luyện thực tập, lại ở trong một khu nhà thuộc trường đại học.

Tần Mộc Ngữ kiểm tra lại tài liệu đã chuẩn bị, đợi xe ngừng hẳn mới bước xuống, trong lòng hơi khẩn trương, quay đầu hỏi một giảng viên khác đi cùng: “Anh xác định tôi lần đầu tập giảng, có thể đứng trước mặt mọi người luôn sao? Các anh mới xem qua bài giảng của tôi thôi, cũng chưa từng nghe qua tôi giảng, không sợ tôi không làm được sao?”

Vị giảng viên cười cười: “Trường Minh Khải đối với giảng viên mới đã huấn luyện, kèm cặp từ trước đến nay đều là người có thực lực, không cần phải tập thử, cho nên mới chọn trường đại học. Bên trong đều là một đám sinh viên, cô sợ cái gì?”

Tần Mộc Ngữ hơi run một chút, lắc đầu:

“Tôi không biết... có lẽ là không tự tin, tôi sợ làm không tốt.”

“Bình tĩnh,” vị giảng viên vỗ vỗ bả vai cô, “Cô chẳng phải lúc đó sẽ đi cùng cả trường sao... Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cô, ở nước ngoài, cô đã được trường đại học nào chứng nhận?”

“Tôi...” cô đỏ bừng môi khẩn trương, cũng không biết phải nói gì.

Nhớ lại quãng thời gian ở trường đại học, cô hoảng hốt nhớ tới khi đó học ở Học viện Anh quốc vừa học vừa phải làm thêm kiếm sống, nhẹ giọng nói: “Không phải. Là ở trong nước.”

Bên trong sinh viên lác đác, trên đường cảnh tượng thực sinh động.

Như vừa mới tan học, sinh viên tầng trên tầng dưới thi nhau chào hỏi, Tần Mộc Ngữ nhìn nhìn, trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh quen thuộc, là nụ cười tà mị của người thiếu niên năm đó ở Anh, hắn to gan làm càn, luôn dùng vẻ mặt đàn anh chặn cô ở trước mặt, cũng chẳng sợ xảy ra chuyện gì, anh cũng không quan tâm việc bị gia đình cấm cản, gắt gao che chở cho cô.

Anh giờ ở đâu?

Bỗng nhiên nghĩ tới, Tần Mộc Ngữ có chút hoảng hốt.

Suốt bốn năm, thành Z nhiều chuyện đã cảnh còn người mất, có lẽ người kia đã sớm lệch khỏi quỹ đạo của cô.

Kế tiếp trong hai giờ, ở giảng đường bên trong trường học, cô bắt đầu ở trong nước lần đầu tiên trực tiếp giảng dạy.

Giảng một hồi, nhìn xuống dưới không khỏi khẩn trương, lật giở trang cuối cùng của giáo án, ngón tay cô mảnh khảnh đặt trên giao án khép lại, xung quanh tiếng vỗ tay vang lên như sấm, cảm giác lo lắng mới dần mất đi, cô biết cô đã hoàn thành tốt lần đầu tiên này.

Cổng lớn giảng đường mở ra, từng tốp sinh viên theo nhau ra ngoài.