Khế Ước Hào Môn

Chương 175-1: Tốt nhất vĩnh viễn đều hận như vậy




Các loại xe hơi xa xỉ tập trung trước cửa toà thị chính.

Lúc này rất đông những người đàn ông mặc âu phục đi giày da, toàn bộ thương giới khổng lồ của thành phố Z đều tập trung về đây, Tần Mộc Ngữ lẳng lặng ngồi trong xe xem lại nội dung của dự án, Lam Tử Kỳ ở bên cạnh vừa mới nghe điện thoại.

Tài xế, tập trung nghe cuộc nói chuyện điện thoại của Lam Tử Kỳ, nghe xong điện thoại hắn dùng giọng Anh thuần khiết nguyền rủa vài câu, không ai ngờ tới ngay vòng đấu thầu thứ nhất bọn họ đã gặp phải đối thủ mạnh là Tín Viễn.

Chuyện này là điều không mong muốn nhất, lại không nghĩ rằng vừa lên đấu trường đã gặp phải.

“Tôi cũng không muốn nhìn thấy em và anh ta tranh đấu...” Lam Tử Kỳ cầm điện thoại di động nở một nụ cười nhẹ, bạc môi nhẹ nhàng nói ra vài chữ: “Nói kế hoạch cho tôi biết, tôi sẽ thay em.”

Đối mặt với quyết định đột ngột của hắn, Tần Mộc Ngữ im lặng, lông mi thật dài buông xuống, ánh mắt vẫn tập trung trên trang tài liệu như trước, bộ âu phục đen trắng bao bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, làm nổi bật sự trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến người khác không thể xâm phạm.

Ánh mắt lạnh lùng của Lam Tử Kỳ đảo qua: “Em không nghe thấy sao?”

Tần Mộc Ngữ lúc này mới nhẹ nhàng nhìn lên.

“Kế hoạch tôi sẽ dựa theo suy tính của bọn họ trong quá trình cạnh tranh để thay đổi, bây giờ thì chưa có gì cụ thể, trong lúc họp chúng ta đã bàn qua chuyện này, tôi nghĩ anh đã hiểu rõ ràng.” Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng nhưng thái độ rất kiên định.

Lam Tử Kỳ thấp giọng rủa một câu.

Đó là bởi vì hắn không ngờ đến vòng đầu tiên đã gặp Tín Viễn, lúc đó hắn chỉ chú ý đến bộ dạng của cô lúc trình bày dự án, theo quy tắc trước một giờ mới biết được đối thủ của mình khiến cho Lam Tử Kỳ cực kỳ thống hận.

Xiết chặt điện thoại di động, hắn cúi đầu nói ra một câu: “Giang Dĩnh cũng tới.”

Ngón tay của Tần Mộc Ngữ, hơi hơi cứng đờ.

“Hôm nay tôi mới nghe nói, Giang Dĩnh cũng ở trong tổ dự án của họ, cô ấy đã nói sẽ cùng Hạo tham gia.” Lam Tử Kỳ nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, “Có vần về gì không?”

Tần Mộc Ngữ đóng tập tài liệu lại: “Vấn đề gì?”

Có những thời điểm hắn thật thống hận người phụ nữ lạnh lùng này, giống như tối hôm qua ở trước cửa nhà cô, hắn biết bản thân mình là tuỳ ý. Nếu không phải do tinh thần cô không tốt, sắc mặt trắng bệch, thì có lẽ hắn sẽ không có cơ hội lên xem nhà mới của nàng ra sao. Khi đó hắn giam giữ nàng ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi: “Tần Mộc Ngữ, em có biết nửa đêm còn mời đàn ông vào nhà, là có ý nghĩa gì không.”

Sau một lúc lâu cô mới thanh tỉnh, ngón tay nhỏ bé và yếu ớt theo bản năng để ở trên vai hắn.

Cô không phải không sợ hãi, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, ôn nhu nói: “Lam Tử Kỳ, đừng làn loạn nữa được không? Căn bản tôi không có mời anh, là tự ý anh lên đây.”

Hắn cười yếu ớt, ở bên tai cô nói: “Đúng, như không gặp Hạo và Giang Dĩnh, có lẽ tôi sẽ không bao giờ thấy được sự đề phòng của em yếu ớt như bây giờ, em nói có đúng không?”

Hắn cảm giác được, tay cô để trên áo sơ mi của hắn đang dùng lực lớn để nắm lại.

Hắn tiếp tục ôm cô, ôm vào trong lòng, hít thật sâu mùi hương ngọt ngào ở cần cổ ấm áp của cô, cúi đầu nói: “Em rốt cuột vì sao lại thấy ghê tởm? Tần Mộc Ngữ, em có biết không khi có một người đàn ông có thể tác động vào cuộc sống của em... Sẽ làm tôi cảm thấy khó chịu bao nhiêu?”

Rất nhanh lực ở tay hắn làm đau cô, cô nghe giọng nói lạnh như băng của hắn, nhìn lên nhẹ nhàng nói: “Lam Tử Kỳ, anh không cần rảnh rỗi như vậy, anh không ngốc đến mức không nhìn ra là cô gái đó đang khiêu khích tôi, tôi cũng muốn hỏi cô ấy, tôi có cái gì đáng để cô ấy khiêu khích.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái đi vào phần, tiếp tục nói: “Người đàn ông của cô ấy đã từng đem tôn nghiêm và sinh mệnh của tôi dẫm nát dưới chân, cô ấy rốt cuộc, vì sao lại phải đến khiêu khích tôi?”

Lam Tử Kỳ nhìn lên, nhìn thẳng vào mắt cô thật lâu, giọng nói khàn khàn: “Những lời này của em khiến tôi thư thái hơn rất nhiều. Tuy rằng tôi còn chưa rõ Hạo vì sao lại làm nhiều chuyện tàn nhẫn với em như vậy, nhưng mà... Tần Mộc Ngữ, em tốt nhất vĩnh viễn đều hận như vậy.”

Em tốt nhất, vĩnh viễn chỉ hận, mà thôi.

Xe chậm rãi dừng ở giữa cửa toà thị chính, còn cách thời gian mở màn khoảng 15 phút.

Tần Mộc Ngữ giúp hắn lái xe, liếc mắt nhìn hắn: “Anh không xuống xe sao?”

Gương mặt của cô ngay trước mắt, Lam Tử Kỳ nheo mắt lại, thuận tay vuốt ve tóc ở gáy của cô, mềm mại như tơ lụa, làm cho hắn không muốn buông tay, “Không cần quá để ý đến lần cạnh tranh này, thất bại cũng không sao cả, nhưng nếu em thích chơi đùa, thì cứ việc chơi đùa... Cho dù có đùa chết bọn họ thì nợ nần cứ tính cho tôi... Hửm?”

Thân thể Tần Mộc Ngữ cứng ngắc một chút.

May mắn trợ lý ngồi ở đằng trước tiếng Trung không tốt lắm, nếu như nghe được những lời của Lam Tử Kỳ, anh ta chắc sẽ không cười nổi.

Ánh mắt của cô kiên định hơn một chút, mở cửa xe: “Đi xuống đi.”

Cô cho tới bây giờ vẫn không rõ lúc trước rốt cuộc cha đã làm cách nào mà có thể một tay gây dựng nên Tần thị, kiêu ngạo như Tần Chiêu Vân, nếu như gặp phải tình huống này, ông nhất định sẽ nói với bản thân mình, chỉ được thắng, không được thua.

Đó là Tần thị, không phải Tín Viễn.

Cô bước xuống xe, gió thổi tung tóc của cô, những sợi tóc bay lượn một cách hiên ngang.