Khế Ước Hào Môn

Chương 164: Là vô tình hay là cố ý?




Nội dung trước mặt, đập vào mắt.

Đó là tấm ảnh một cô gái nhỏ nhắn.

Đồng phục công ty tinh tế, sợi tóc rơi xuống tôn thêm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ có đôi mắt trong suốt, bên trong toát lên vẻ kiên định. Mặt hơi nhợt nhạt, đã có thể nhìn thấu những lạnh lẽo của sự đời.

Tần Mộc Ngữ.

Ngón tay Thượng Quan Hạo dừng lại, khẽ vuốt nhẹ trên hình bóng kia.

Đó là cô ấy, không sai.

Mãi một lúc sau anh mới thu hồi nét nhu tình trong đôi mắt sâu thẳm khó dấu, lật phía sau ra xem, mới nhìn thấy cô mang quốc tịch Anh, hoàn cảnh trống trơn, trong bốn năm lên chức không dự tính trước, dựa vào một chút chăm chỉ cùng nỗ lực đã bò lên trên, mãi cho đến khi làm trợ lý cá nhân của Tổng Giám đốc, một chút tích lũy làm nên chuyển biến thật lớn, làm nổi bật ra chính là một người hoàn toàn khác biệt, dường như không quen biết Tần Mộc Ngữ trước đây.

Ngón tay từ từ nắm chặt, như là muốn bắt lấy cái gì đó. Cho dù bây giờ cô đã hoàn toàn lột xác như vậy, anh vẫn còn có thể nắm một tia sinh mệnh của cô, những oán hận và quật cường trong mắt kia, suốt bốn năm cô ở Manchester đã cực khổ cùng vật lộn... Đó là thứ gì đó đã ăn sâu vào trong xương tủy của cô, có lẽ trước tới nay chưa từng biến đổi.

“Cô ấy cùng Lam Tử Kỳ rốt cuộc có mối quan hệ gì, điều tra ra chưa?” Thượng Quan Hạo nhìn tấm ảnh chụp cô, mờ nhạt hỏi.

Bóng người phản chiếu qua mắt kính, Lục Sâm dừng một chút mới nói: “Điểm ấy điều tra không được, chỉ có điều theo tin nghe ngóng được mối quan hệ của bọn họ quả thực không đơn giản, Lam Tử Kỳ đối với cô ấy rất coi trọng, tin đồn trong Dringlewapen hơn phân nửa là về bọn họ, ý tứ quan hệ bất chính rất nhiều, còn có một điểm rất trọng yếu.” Lục Sâm đảo mắt qua nhìn Thượng Quan Hạo “Cô ấy giống như còn có con, bình thường đều mang theo bên người.”

Tay Thượng Quan Hạo, run rẩy dữ dội, gương mặt thắt chặt.

“... Anh nói cái gì?”

Lục Sâm đi qua, bàn tay đặt lên chỗ một phần tài liệu, mở ra, phía trên là toàn bộ tư liệu về đứa trẻ đó.

Ngày đó ở bên trong thang máy, Giang Dĩnh vô tình mà thốt lên một câu “Đứa bé thật kháu khỉnh, làm sao lại có phần giống anh.” Ký ức của Thượng Quan Hạo vẫn còn mới mẻ. Lúc này dáng dấp kia lại xuất hiện trước mặt, lại làm cho mặt anh trở nên trắng bệch, không thể tin được.

“Anh nói đây là con của cô ấy?” Trong mắt anh hiện lên một tia đỏ tươi.

“Đúng.” Lục Sâm gật đầu “Đứa bé này mặc dù được che dấu thế nhưng toàn bộ mọi người ở Dringlewapen đều biết rõ, cơ thể nó rất yếu ớt, vẫn luôn ở trong bệnh viện tại một nhà thờ, tên là Tần Tử Mặc, bốn tuổi. Tôi đã điều tra qua nó và Lam Tử Kỳ có mối quan hệ gì, trong sổ ghi chép ở bệnh viện là cha nuôi... Còn trên thực tế, thì không tìm ra được.”

Bốn tuổi. Cha nuôi.

Đầu khớp xương của Thượng Quan Hạo căng cứng, bàn tay nắm chặt, gần như đã đứng ngồi không yên. Điều này rốt cuộc là có ý gì?

Anh còn nhớ năm đó trong con hẻm nhỏ trời mưa lớn như gột rửa hết tất cả, anh đã dùng khí lực rất mạnh mà đánh lên hạ thân của cô! Cô đau đớn đến như vậy... Máu thấm đẫm trên mặt đất... Thế nhưng đứa bé kia rốt cuộc là như thế nào...

“Cộc cộc cộc” ba tiếng gõ cửa vang lên, có phần gấp gáp mà truyền tới.

Có người mở cửa, trên trán đổ mồ hôi, run giọng nói: “Tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn cùng ngài nói một chút.”

Trong đôi mắt sâu của xa Thượng Quan Hạo tồn tại đau thương, đầu ong ong, đối với việc có người đột nhiên xông vào càng không kiên nhẫn, buông mắt xuống khàn giọng nói: “Đi ra ngoài, tôi không có thời gian nghe.”

“Nhưng mà Tổng giám đốc.” Người nọ hoảng hốt mà đi vào, gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh nói ra “Chuyện này tôi nhất định phải nói, công trình chúng ta mới thi công hai tháng, bây giờ bị ép phải đình chỉ! Bởi vì có người tố cáo dùng vật liệu không phù hợp, cho nên hiện nay lệnh đình chỉ đã truyền xuống, chúng ta, chúng ta...”

“Ai tố cáo, cách thức không phù hợp!” Thượng Quan Hạo mang theo một tia hung ác ngước mặt lên, chăm chú nhìn anh ta “Xem như là tố cáo cũng phải thông qua quy định mà kiểm tra rồi đi đến kết luận, vấn đề Tín Viễn chọn vật tư thích hợp hay không anh so với tôi còn rõ ràng hơn, cần tôi đến nói cho anh những điều này nữa hay sao?!”

Người nọ mồ hôi lạnh đổ ra càng nhiều.

“Những điều này tôi đều biết, chỉ là đối phương đã có chuẩn bị trước, trước tiên nắm lấy nhược điểm rồi mới tố giác, cho nên lệnh đình chỉ trên cơ bản trong một ngày liền ban xuống, chúng ta ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có...”

Lục Sâm lẳng lặng lắng nghe bọn họ thảo luận, đẩy gọng kính lên, việc này hắn là một luật sư nghe không hiểu.

Mối suy tư trong đầu Thượng Quan Hạo lúc này mới bị ép buộc trở về.

Thủ đoạn sắc bén như vậy, toàn bộ thành phố, đã rất lâu không ai dám dùng lên Tín Viễn.

Cho dù là đình chỉ một ngày, đối với Tín Viễn sẽ tạo nên rất nhiều tổn thất, ông trời cũng có thể đoán được.

Anh nhìn qua giám đốc kinh doanh, thản nhiên nói: “Là Lam Tử Kỳ làm?”

“Đúng, có 80% là thủ đoạn của Dringlewapen, thế nhưng...” Giám đốc kinh doanh vã mồ hôi, nói giọng khàn khàn “Nhưng toàn bộ không thể, một nhà máy vật liệu có hợp đồng làm ăn dài hạn với chúng ta kia, tuy rằng trước kia thời Tần chủ tịch có xuất hiện qua một vật tư có vấn đề, nhưng sau này chưa từng xuất hiện lần nào, thế nhưng chỗ người ta tố cáo ngay cả chuyện này cũng bị moi ra làm tài liệu, chuyện lâu như vậy, người Dringlewapen làm sao có thể biết...”

Ngón tay Thượng Quan Hạo càng bóp chặt, tựa như có một cỗ hơi thở quen thuộc khó hiểu càng ngày càng tới gần.

Anh buông mắt xuống, nắm chặt bàn tay đặt ở trước ngực nơi trái tim đang nổi sóng.

“Không... Cô ấy biết...” Anh lên tiếng nói, giọng nói thấp dần hơi thở mong manh, nhìn xung quanh phòng làm việc, phảng phất như nói cho chính bản thân mình “Về Tần thị... cô ấy so với ai khác cũng đều biết rõ...” “Tổng giám đốc...” Giám đốc kinh doanh lại càng hoảng sợ, không biết người trong miệng anh nhắc tới rốt cuộc là ai.

“Rầm!” Một tiếng vang lên, nắm đấm Thượng Quan Hạo nện lên trên mặt bàn, mang theo luồng giận dữ giá lạnh, đem tách cà phê ở trong tầm tay rơi xuống nền!

Phòng làm việc một khoảng im ắm, sợ đến hít thở không thông, không ai dám lên tiếng.

“Tra cho tôi chỗ của cô ấy ở thành phố Z, lập tức...” Trong mắt anh hiện lên một tia máu đỏ tươi, lên tiếng nói ra.

“Tổng gián đốc... Vẫn còn một việc.” Lá gan giám đốc kinh doanh nhích lên một bước.

“Hồ sơ cạnh tranh dự án tiếp theo đã bắt đầu rồi, Dringlewapen đã thành lập đoàn tham gia, lúc này chỉ dựa vào đoàn chúng ta sợ rằng không có biện pháp hoàn thành kế hoạch, chúng ta không nên làm bừa mà tự xác định khung giá và phương án, cũng không thể đoán ra suy nghĩ của bọn họ là gì.”

Thượng Quan Hạo cười lạnh lùng.

Tốt..

Lợi dụng cô ấy hiểu rõ Tín Viễn... Lam Tử Kỳ, cậu đến cùng là vô tình hay cố ý?

“Đội này tôi sẽ lãnh đạo... Anh đi ra ngoài trước đi.” Anh nhíu mày nói.

Giám đốc kinh doanh nơm nớp mà đi ra.

Lục Sâm im lặng chốc lát mới chậm rãi nói ra: “Cô ấy tạm thời vẫn còn ở bên trong khách sạn, cùng chỗ với Lam Tử Kỳ.” Điều này trước khi đến đây đã điều tra ra, theo anh ta nhiều năm như vậy, đã rất hiểu rõ tính khí Thượng Quan Hạo.

Con mắt Thượng Quan Hạo càng trở nên lạnh lẽo, mím môi không nói, đây mới là tình trạng đáng sợ nhất.

*************************************

Kiểm tra thư điện tử bên trong khách sạn, Tần Mộc Ngữ một bên cài lại khuy áo cuối cùng của Tiểu Mặc, một bên nghe đinh một tiếng.

“Tiểu Mặc thông minh, tự mang giày thử xem.” Cô sờ sờ khuôn mặt con trai, đi về phía máy vi tính.

Nhìn thư vừa gửi đến mở ra, mắt cô đảo qua đảo lại mấy lượt, đã hiểu là xảy ra chuyện gì. Chỉ là mấy câu nói sau cùng kiến cô có hơi nhức đầu.

“Đội cạnh tranh gói thầu do Anglia dẫn dắt, nội trong một tuần đề ra kế hoạch, đi như thế nào cần phải cân nhắc.” Lam Tử Kỳ từ lúc trở về Trung Quốc, để rèn luyện vốn tiếng Trung cho nhân viên vẫn luôn dùng tiếng Trung để gửi thư, trình độ của hắn quả thực rất cao, chỉ là Tần Mộc Ngữ thấy ngực khó chịu, hàm ý nội trong một tuần, chỉ có thể đem Tiểu Mặc để lại trong bệnh viện.

“Mẹ, hôm nay mẹ không cần đi làm sao? Vì sao còn ở đây chơi với Tiểu Mặc?” Tiểu Mặc nhìn lịch trên vách tường đỏ au “Thứ Năm”, ánh mắt trong veo như nước, giọng nói lanh lảnh hỏi Tần Mộc Ngữ.

Trong lòng Tần Mộc Ngữ nổi lên một hồi đau thương, khẽ ngồi xổm xuống: “Hôm nay mẹ xin nghỉ, mang Tiểu Mặc đi xem nhà của chúng ta, mẹ đã nghĩ rồi. Chúng ta không thể liên tục ở trong khách sạn, có đúng không?”

Tiểu Mặc ngây ngô mà gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ Tần Mộc Ngữ.

“Dạ. Người không có nhà mới phải ở khách sạn, Tiểu Mặc có gia đình.” Tay Tần Mộc Ngữ run lên, suýt nữa ôm chặt lấy cậu bé, trong mắt hiện lên một tia ấm áp dâng lên, đi ra cánh cửa khách sạn.

Bởi vì ánh mặt trời, trong hơi gió cũng mang theo một tia ấm áp, khí trời thật tốt.

Cô ngồi xe hướng đến một khu nhà ở rời đi, Tần Mộc Ngữ không chọn vị trí gần trung tâm, bởi vì tiền thuê rất đắt, rời xa một chút cũng vẫn còn tốt. Tình hình hiện tại của Tiểu Mặc cô không thể để con ở nhà trẻ, chỉ có thể liên hệ với bệnh viện, trong đầu cô cũng vô cùng lo lắng, dù sao với kiến thức của Tiểu Mặc không thể có chuyện, cô sợ thân thể yếu nhược làm cho đứa nhỏ không có cách nào đi học bình thường, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến bài vở.

“Khụ khụ khụ...” Tiểu Mặc đột nhiên ho dữ dội, khuôn mặt mũm mĩm lộ ra một tia đỏ bừng.

Tần Mộc Ngữ lúc này mới hoàn hồn trở lại, vội vàng đẩy cửa xe lên, chỉ chừa một kẽ hở, không cho gió thổi đến.

Tiểu Mặc là sinh thiếu tháng, lúc sinh ra ngay cả móng tay cũng không có, suýt nữa không có cách nào giữ lại, bên trong phòng ấp không biết ngây người bao lâu mới có dấu hiện ổn định sinh mệnh, thế nhưng không đủ hơn một tháng, mới sinh ra lại bị viêm phổi lấy đi của đứa bé nửa cái mạng. Tần Mộc Ngữ mỗi lần nhớ tới ngón tay lại run lên, ròng rã suốt mấy tháng nhìn đứa con bé bỏng bị giày vò, đau lòng như sắp chết, thời gian ấy cô không thể không hận, dựa vào cái gì chứ? Đứa con của cô có làm gì sai sao? Vì sao những nghiệp chướng kia người nên bị báo ứng lại không bị! Dựa vào cái gì!

Tay Tần Mộc Ngữ cầm lấy cửa xe dần run lên.

Tiểu Mặc lại đột nhiên nhìn đến kiến trúc liên tiếp bên ngoài, kinh ngạc mà ghé sát vào cửa sổ xe, ngoảnh đầu nói: “Mẹ! Mẹ xem, nhà ở chỗ đó thật đẹp, giống như cung điện, mẹ nhìn xem...”

Tần Mộc Ngữ khôi phục trở lại, nhìn về phía con chỉ.

... Đó là một dãy biệt thự, khu biệt thự cô đang nhìn vạn phần quen thuộc. Bốn năm trước cô trở lại Trung Quốc nơi cô ở là một khu biệt thự như vậy, diện tích lớn như vậy, từ cổng đều phải lái xe vài phút đồng hồ mới đến được, bên trong là tòa nhà to như thế, cô cũng từng là hòn ngọc quý trên tay Tần Chiêu Vân, cô cũng đã từng nếm qua mùi vị được nuông chiều.

Khẽ cúi đầu, đặt cằm lên vai Tiểu Mặc, Tần Mộc Ngữ cười rộ lên: “Đẹp không? Ông ngoại cũng đã từng ở trong một nơi như vậy, ông ngoại nếu như biết có Tiểu Mặc, nhất định cũng sẽ cho Tiểu Mặc một căn nhà như thế.”

Tiểu Mặc mở to hai tròng mắt khó tin.

“Ông ngoại...” Cậu bé khẽ nhắc lại hai từ, như là muốn khắc sâu thêm một chút ấn tượng.

Rất nhanh đến khu nhà ở.

Tần Mộc Ngữ đi xuống xe, mang theo Tiểu Mặc di dạo quanh một vòng, kỳ thực lúc trước trong điện thoại giá cả cũng đã bàn bạc được rồi, cô chỉ là rất vui vẻ, muốn mang theo cục cưng bé nhỏ tới xem nhà mới.

Điện thoại trong túi rung lên.

Tần Mộc Ngữ nhìn thoáng qua, có chút nghẹn giọng, khe khẽ bật lên: “Tổng giám đốc.”

“Ở đâu?” Lam Tử Kỳ trực tiếp hỏi.

Cô buông mắt xuống dắt lấy tay đứa con bé nhỏ: “Tôi cùng Tiểu Mặc đi xem nhà, trong thư gửi đã xin nghỉ, anh phê chuẩn.”

“Tôi không trách móc, chỉ là hỏi em ở đâu.” Lam Tử Kỳ lái xe, nhìn chỉ dẫn đường, trên bản đồ hiện lên một tia sáng “Nhà bên đó rất phù hợp, vừa ý rồi sao?”

Tần Mộc Ngữ ngẩn ra: “... Anh làm sao lại biết?”

Cô rõ ràng cũng chỉ là trên mạng xem qua, sau đó cùng chủ nhà thông qua điện thoại bàn bạc, căn bản không nói qua tin này cho hắn!

“Tôi xem lịch sử trang em xem qua.” Hắn không chút phủ nhận, nhìn chỉ dẫn đường phía trước có một biển báo “Khu nhà tiện nghi”, trực tiếp đi vào trong.

“...” Cô hít một hơi thật sâu, lại thở ra, không biết nói cái gì cho phải.

“Hôm nay phải cảm ơn em, tôi cùng tên kia lần đầu tiên giao chiến, giành được thắng lợi, may nhờ em nhiều.” Lam Tử Kỳ nhẹ nhàng nói “Cho nên tối nay cùng ăn bữa cơm, em đi theo tôi, hửm?”

Đây như là lời mới quá sức bình thường.

Tiểu Mặc chơi đùa trong bồn hoa dưới lầu khu nhà ở, rất vui vẻ, Tần Mộc Ngữ buông lỏng tay ra, khẽ thở dài: “Anh suy nghĩ rất đơn giản, trận này còn lâu mới thắng được, không nên xem thường.”

“Món ăn Ý hay là Trung Hoa? Em chọn đi.” Lam Tử Kỳ suy nghĩ một chút “Tôi đang ở trên đường.”, hắn không muốn đem ý đồ thể hiện ra rõ rệt.

Tần Mộc Ngữ nhíu mày: “Tôi không đồng ý đi.”

Lam Tử Kỳ cười cười, có một tia phóng túng không kềm chế được, chẳng ừ hử gì cả.

“Tôi còn có việc, tự anh ăn được không?” Cô cắn cắn môi, sợ hắn tức giận, lại thêm một câu “Lần sau tôi sẽ ăn cùng anh.” Dù sao cả tuần đều liên tục ở công ty, có nhiều cơ hội ăn cơm hộp cùng nhau.

Nói xong cô sợ hắn lại dây dưa, dứt khoát cắt đứt điện thoại.

Xoay người, cô nói với chủ nhà: “Tôi hôm nay mang theo đủ tiền thế chấp, chúng ta bây giờ ký hợp đồng, được không?”

Chủ nhà vui vẻ nói: “Đương nhiên có thể, vào bên trong đi!”

Tần Mộc Ngữ do dự một chút, nhìn Tiểu Mặc chơi đùa ở bên cạnh, trán nhăn lại.

“Ha ha, cô yên tâm đi, an ninh ở đây rất tốt, đứa bé sẽ không sao đâu, để nó ở chỗ này chơi đùa một lúc, ký hợp đồng cũng không mất bao lâu.” Chủ nhà nhìn ra được lo lắng của cô, vừa cười vừa nói.

“Ừm, tốt rồi.” Tần Mộc Ngữ gật đầu, yếu ớt cười một chút nhìn Tiểu Mặc, đi vào trong.