Khế Ước Hào Môn

Chương 130: Cảm giác rất hèn mọn




Trái tim Ngự Phong Trì, trong nháy mắt bị những lời nói này làm cho đau đớn quặn thắt, mãi hồi lâu mới dịu bớt đi.

Khóe miệng hắn kéo ra: “Có anh ở đây, em làm sao có thể không có nơi để về? Em quá coi thường Ngự thiếu gia anh rồi, anh tuy rằng học hành kém cỏi, đối với đàn bà cũng không thật lòng thật dạ, nhưng với em, anh ít nhất có thể chăm sóc được.”

Tần Mộc Ngữ lẳng lặng mà ở trong lòng hắn, cảm giác được một chút ấm áp đã lâu không có.

“Xin lỗi... Tôi không có tiền, cũng không thể cho anh cái gì cả... Anh thu nhận và giúp đỡ, tôi không có cái gì để hồi báo.” Đôi môi mỏng của nàng hé mở, nặng lòng mà cất tiếng.

Ngự Phong Trì ôm lấy nàng càng thêm chặt, hiện lên trong ánh mắt một chút phức tạp, thản nhiên nói: “Em đúng là hiểu rõ anh, biết anh sẽ đòi hỏi em phải báo đáp gì sao. Chỉ là bây giờ quên đi... Thứ anh muốn báo đáp, chỉ sợ là em trả không nổi.”

Cũng không phải là hiểu rõ ý của hắn là gì, nhưng Tần Mộc Ngữ cũng không có tâm tư để mà suy nghĩ, lẳng lặng mà ở trong lòng hắn, lâu thật lâu không muốn động đậy. Ngự Phong Trì cúi đầu, thấp giọng nói: “Đứa bé của em dự tính như thế nào?”

Đây là giọt máu của Thượng Quan Hạo, hắn chắc chắn mà khẳng định, nàng sẽ không vì hắn ta mà thống hận đứa bé.

Chỉ là dựa vào cái gì mà muốn nàng phải chịu loại lỗi lầm này.

Dựa vào cái gì mà nghiệp chướng này không một ai theo nàng nói câu xin lỗi, đối với nàng chịu trách nhiệm?

Thế giới này, rất không công bằng.

Ánh mắt Tần Mộc Ngữ ảm đạm, sắc mặt tái nhợt, ngày cả đôi môi cũng có phần yếu ớt thiếu sức sống, khàng giọng cất lời: “Tôi không biết.”

Nhắm mắt lại, nàng có thể cảm nhận được một chút tồn tại của huyết mạnh kia đang ở ngay trong bụng nàng, nàng còn chưa tròn 19 tuổi, phân nửa là hắn bạc tình cùng tàn nhẫn.

Nếu như thống hận, đem chút gì vương vấn đến hắn hoàn toàn phá hủy đi, ngay bản thân nàng, cũng đồng thởi hủy diệt đi.

Nàng chậm rãi nhíu mày, trái tim bất chợt đau nhói không thể giữ lấy.

Ngự Phong Trì ôm chặt nàng, đôi mắt đỏ tươi, giận dữ: “Anh sẽ bắt hắn phải trả giá.”

Máy bay ngay lúc này bắt đầu cất cánh.

Thanh âm dịu dàng của tiếp viên hàng không vang lên, dặn dò hành khách thắt đai ai toàn, phòng ngừa thay đổi khí lưu làm cho xóc mạnh. Ngự Phong Trì vẫn ôm chặt nàng ở trong ngực, mặc kệ cái gọi là đai an toàn, chính hắn sẽ làm đai an toàn cho nàng.

Máy bay chậm rãi cất cánh, vòng tay ấm áp của hắn che phủ, che kín lấy tai nàng, thấp giọng nói: “Cẩn thận ù tai.”

Giữ tiếng oanh oanh thật lớn, nàng đưa mắt nhìn sang, thấy được đôi mắt hắn chứa đầy đau lòng cùng xót xa.

************************************

Ngự gia.

Ngự Kinh Đông tay chống gậy trong đại sảnh đi đi lại lại. “Lão gia, đã tra được địa điểm của thiếu gia, ngài xem...” Quản gia vội vàng đem kết quả điều tra đưa ra cho ông.

Khuôn mặt Ngự Kinh Đông hé ra, nắm lấy trang giấy kia nhìn kỹ, quay về phía quản gia vẫy: “Đó là nơi nào? Anh nhìn xem đây là chỗ nào? Nó tới nơi này làm cái gì? Nơi này còn có Thiên Vương lão tử sao, nó sao lại chạy qua đó.”

“Lão gia, lão gia ngài đừng kích động.” Quản gia trên trán mồ hôi chảy ra “Thiếu gia có lẽ là đi ra ngoài làm việc, chưa kịp bàn bạc với ngài, đây là chỗ gần sân bay, thiếu gia cậu ấy là muốn quay về.”

“Đã về thì mới có cơ hội tra ra được chỗ của nó!” Ngự Kinh Đông lại lần nữa rống lên một tiếng, tức giận không ít, tay nắm lấy cây gậy chỉ về phía TV nói “Anh nhìn xem, ta đã nuôi dưỡng cái loại cháu trai gì, hôn lễ nhà người ta nó lại chạy đến phá hoại, biết đến thì nói là cháu trai Ngự Kinh Đông ta, không biết còn tưởng rằng là côn đồ lưu manh ở từ đâu chạy tới! Nó không biết xấu mặt hả? Nó ngay cả mặt mũi của ông nội nó cũng không thèm quan tâm!”

Quản gia vẫn luôn mồm vâng dạ, phụ họa theo, cũng không dám nửa lời khuyên can.

Mà lúc này trong TV, tin tức trọng đại nhất đã chiếm hết gần toàn bộ, cuối cùng sau màn ảnh kia, là cô dâu chú rể hai người bàn tay đầy máu, ôm lấy nhau, như một đôi uyên ương có mệnh khổ.

Trong ngực quản gia cũng thở dài một tiếng, thiếu gia nhà bọn họ suy cho cùng phải đi ngăn cản người nào chứ? Nếu như cậu thích tiểu thư Tần gia, làm sao đến cuối cùng cô tiểu thư Tần gia kia lại lấy cái chết ra bức chồng sắp cưới? Chuyện này rất là hỗn loạn.

Cổng chính Ngự gia chậm rãi mở ra.

Xe đi suốt hai mươi phút, mới đến được một tòa biệt thự năm tầng lộng lẫy kia, cửa xe mở ra, Ngự Phong Trì nắm lấy một bàn tay nhỏ nhắn, từ bên trong xe đi ra.

Ngự Kinh Đông ở trên lầu nhìn thấy được một màn kia, sắc mặt xanh đen, nhìn chăm chú vào cô gái kia.

“Ông nội đâu?” Ngự Phong Trì hỏi.

“Lão gia ở trên lầu hai, thiếu gia, vị tiểu thư này là ai?”

“Không phải chuyện của anh.” Ngự Phong Trì nói xong, nắm tay nàng đi vào trong.

Phòng khách lớn như vậy, đẹp đẽ xa xỉ, người hầu đang quét dọn các phòng, Tần Mộc Ngữ chậm rãi đi vào, gương mặt giống như núi xanh sau cơn mưa, ở phía sau hắn khe khẽ mở miệng: “Anh chưa từng nói với tôi là muốn đưa tôi tới nhà của anh.”

Ngự Phong Trì nắm tay nàng, cảm giác được một chút nhu hòa chán nản của nàng, cười cười, quay người nói: “Anh đi ra ngoài vài ngày, phải nói với ông nội anh một tiếng, không thì ông ấy lại làm ầm lên.”

“Anh cũng biết là ta sốt ruột!” Ngự Kinh Đông từ trên lầu đi xuống, tuổi già sức yếu, giọng nói rắn rỏi.

“Ông nội.” Ngự Phong Trì kêu lên.

“Ừ...” Ngự Kinh Đông chắp tay sau lưng, híp mắt quan sát Tần Mộc Ngữ một cái, mở miệng nói, “Là cô bé này?”

Ngự Phong Trì có chút phức tạp, khóe miệng kéo lên, đem nàng nhẹ nhàng kéo qua ôm lấy, vừa cười vừa nói: “Không có nhà để về, cháu nhặt được, ông nội là người có tâm, hãy để cháu chăm sóc cô ấy, được không?”

“Anh nghĩ là chăm sóc như con mèo con chó sao? Đó là một người!” Ngự Kinh Đông giọng nói có phần cao lên, trách cứ hắn hàm hồ.

Trên lưng Tần Mộc Ngữ mồ hôi lạnh tản ra, sắc mặt tái nhợt, không biết nên ứng phó thế nào với loại cục diện này.

“Ông nội, người làm cô ấy sợ.” Ngự Phong Trì nhìn thoáng qua, vừa cười vừa nói.

“Anh đừng quản ta có làm cô ta sợ hay không, ta hỏi anh, anh đi gây ầm ĩ hôn lễ nhà người ta làm cái gì? Anh cảm thấy cháu trai của Ngự gia ta vẫn không tìm được một người vợ, lại còn tới hôn lễ nhà người ta ồn ào! Mặt mũi anh để đâu!” Ngự Kinh Đông tức giận đến đỏ mặt, khiển trách.

Ngự Phong Trì không nói gì mà chống đỡ, khóe miệng cười cười, vỗ vỗ lưng nàng đang ở trong lòng hắn, hạ giọng nói với nàng: “Em giúp anh nói với ông nội anh nói vài lời đi, ông ấy đối với con gái rất mềm lòng, không phải anh vẫn luôn được mắng chửi đến đầy đủ rồi sao.”

Đầu óc nhỏ bé của Tần Mộc Ngữ rối loạn, còn đang nghĩ chuyện ồn ào ở hôn lễ là chuyện gì, nghe được lời hắn nói, khẽ đứng vững, bóng dáng nhỏ bé khẽ cúi xuống: “Thưa Ngự lão tiên sinh, cháu không có ý tứ tới làm phiền nhà mọi người.”

Làm trò trước mặt người ngoài, lửa giận Ngự Kinh Đông lúc này mới đè xuống.

“Nếu đã là anh muốn thu nhận và giúp đỡ, không có gì phiền hà thì không thành vấn đề, A Triết.” Ông gọi quản gia “Anh mau chuẩn bị một căn phòng, để cho cô ấy ở lại chỗ này” nói xong nhìn vẻ mặt Ngự Phong Trì nói “Đây là điều kiện của ta, muốn giữ cô ta lại, thì ngay phía dưới mắt ta mà giữ.”

Sắc mặt Ngự Phong Trì hơi hơi tối đi “Ông nội.”

“Không thương lượng.” Ngự Kinh Đông nặng nhọc nói xong, lại nhìn về phía Tần Mộc Ngữ “Cô có ý kiến gì hay không?”

Tần Mộc Ngữ nghẹn ngào.

Đã từng trải qua nhiều lần bị vũ nhục và thương tổn, cho nàng ở lại như thế này, đã là cực kỳ khoan dung, thân ảnh của nàng vẫn nhỏ bé và yếu ớt như trước, ánh mắt cũng đã trong suốt như nước, lại lần nữa cúi đầu: “Cảm ơn ông, Ngự lão tiên sinh.”

Nhận được sự chiếu cố, trong lòng nàng cảm giác mình thật nhỏ bé.