“Lê tiên sinh, sớm.” Teresa đi vào phòng bệnh, từ trong túi giấy lấy ra một phần sandwich, đưa cho Lê Tĩnh Hải đang ngồi trước giường bệnh Chu Toàn: “Đây là tôi làm, đem đến cho anh ăn sáng. Hôm nay Chu tiên sinh để tôi chăm sóc, anh về nghỉ ngơi đi.”
“Không cần, tôi ở chỗ này chờ y tỉnh lại.” Giọng nói Lê Tĩnh Hải vì suốt đêm không ngủ mà khàn khàn, cầm sandwich căn bản không có khẩu vị.
Sau khi nhìn thấy những vết thương kia của Chu Toàn, hắn làm gì còn tâm tình mà ăn.
Suốt cả đêm, hắn đều nhìn Chu Toàn chằm chằm, muốn chờ Chu Toàn tỉnh lại, hỏi Chu Toàn tên súc sinh kia là ai, nhưng Chu Toàn chung thủy không có tỉnh, chỉ phát ra vài tiếng nói mê: “Đừng khóc…” Sau đó không có âm thanh nào khác.
Teresa khuyên nhủ: “Tôi vừa mới hỏi qua bác sĩ, Chu tiên sinh có thể phải đến xế chiều mới tỉnh, mà cũng có thể là buổi tối. Anh vẫn là đi về nghỉ ngơi trước đi. Chờ Chu tiên sinh tỉnh lại, tôi lập tức thông báo cho anh? Tôi nghĩ Chu tiên sinh cũng không hy vọng khi y tỉnh lại, nhìn thấy Lê tiên sinh mệt đến ngã bệnh.”
Lê Tĩnh Hải suy nghĩ một chút, rồi đồng ý.
Hắn không sợ mình ngã bệnh, mà không muốn Chu Toàn sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy hình tượng lôi thôi ngáp dài ngáp ngắn của hắn, vì vậy đem số điện thoại cùng số phòng khách sạn đưa cho Teresa, ra bệnh viện kêu chiếc taxi về khách sạn.
David Ford ở tiệm cà phê ăn sáng xong, đến quầy tiếp tân khách sạn, hỏi lịch bay đi Paris hôm nay, khóe mắt liếc qua bỗng nhiên thoáng nhìn thấy có bóng người từ bên cạnh hắn đi qua.
Một dáng người cao, khuôn mặt nam nhân Đông Phương tuấn tú, khí chất thành thục lộ ra mấy phần thần bí u buồn. Cho dù sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt người khác phái.
Được rồi, David Ford thừa nhận, thân là người đồng tính, hắn cũng bị nam nhân này hấp dẫn.
Hết cách rồi, ai bảo hắn chính là yêu chuộng loại hình mỹ nam Đông Phương này, cho nên trước đây đối với Chu Toàn nổi lên chút hứng thú.
Đáng tiếc bị Tạ Ân “Hoành đao đoạt ái”*, làm hại David Ford còn chưa bắt đầu theo đuổi liền bị knockout, nhớ tới cái DV kia, David Ford cảm thấy mình thật đau đầu không biết nên thương lượng với Chu Toàn thế nào, nào dám hy vọng xa vời. (*cầm đao ngang đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.)
Không nghĩ tới nhanh như vậy, liền gặp mục tiêu thứ hai làm hắn động tâm.
Ánh mắt David Ford nhìn theo bóng lưng nam nhân Đông Phương đi vào thang máy mới thu hồi. Không biết sao, hắn cảm thấy nam nhân kia có chút quen mặt, nhưng khẳng định mình không quen biết người kia.
Hắn vội vã xin lỗi nhân viên tiếp tân, chạy theo hướng mỹ nam phương Đông biến mất, muốn đuổi theo nhìn cho kỹ, kết quả chỉ nhìn thấy mỹ nam đứng trong thang máy cửa đang đóng lại.
Chậm một bước. David Ford ảo não mà nhún vai, suy nghĩ một chút, hắn quay lại đại sảnh, tìm nhân viên tiếp tân. Hắn mới vừa mới nhìn thấy trong tay nam nhân Đông Phương cầm thẻ mở cửa phòng, hẳn là khách ở đây.
“Ngài muốn biết số phòng tiên sinh phương Đông vừa nãy?” Nhân viên tiếp tân là một phụ nữ trung niên khôn khéo, cẩn thận nhìn kĩ David Ford: “Xin hỏi ngài và vị khách nhân kia bằng hữu sao? Tôi có thể có thể gọi lên hỏi một chút.”
“A, không, cám ơn. Tôi chỉ là cảm thấy hắn có chút giống bằng hữu nhiều năm rồi chưa gặp, không chắc chắn, cho nên muốn hỏi một chút.” David mặt không đỏ thở không gấp mà nói dối, thấy tiếp tân vẫn còn cảnh giác, hắn đưa danh thiếp của mình ra.
Địa vị và thân phận vào lúc này so với bất kỳ lý do gì đều hiệu quả hơn.
Khi nhìn thấy danh thiếp tiếp tân mỉm cười: “Thì ra là Tổng giám đốc David Ford của tập đoàn Llada Paris. Ngài xin đợi chút, tôi giúp ngài tra tư liệu đăng ký của vị tiên sinh kia. Mà cũng thật khéo, lúc vị tiên sinh kia đến đăng kí phòng, đúng lúc là tôi trực ban, thay hắn làm VIP CHECK-IN, cho nên đối với hắn ấn tượng rất sâu. Tổng giám đốc David, ngài nếu như hỏi nhân viên khác, bọn họ có thể sẽ không biết đâu.”
Còn một nguyên nhân khác, nam nhân phương Đông xuất sắc như vậy cũng rất ít.
“Vậy tôi hỏi đúng người rồi.” David Ford cười lịch sự đáp lại.
“Ân, Lê Tĩnh Hải, 32 tuổi, ở phòng 2002, là cầm hộ chiếu đăng kí vào ở.” Tiếp tân từ trước màn hình máy vi tính ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc David Ford, là bằng hữu ngài à?”
“A, không phải, nhưng vẫn là cám ơn cô.”
David Ford lấy được tin tức mình muốn, bất động thanh sắc ly khai đại sảnh, đi đến chờ thang máy. Trong nội tâm của hắn không hề bình tĩnh như ngoài mặt, sau lưng áo sơ mi đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Khó trách hắn cảm thấy mỹ nam phương Đông kia quen mặt! Lê Tĩnh Hải, không phải là Tạ Ân ngày đó có nói đó là anh trai khác cha sao? David Ford nhớ lại bức ảnh lần trước xem, không sai, chính xác là người trong tấm ảnh.
Lại còn ở cùng một tầng với Tạ Ân, chỉ là một gian phòng ở phía đông, một gian ở phía tây, cầu thang bộ cách nhau rất xa, không gặp mặt được.
Nhưng là, nhỡ may hai người họ chạm mặt…
David Ford nhớ tới biểu tình dữ tợn của Tạ Ân ngày đó, có dự cảm một khi hai người kia gặp nhau, chắc chắn sẽ có họa sát thân.
Tại sao a? David Ford thật muốn ngẩng mặt lên trần nhà rống to một câu kịch kinh điển bạch lạn (nguyên văn là: “白烂”)—— thế giới này tại sao nhỏ như vậy?
Hắn vừa nãy mới tìm được tình yêu của mình, phỏng chừng phải chết non rồi. Bây giờ không phải thời điểm hắn nên ủ rũ, điều quan trong bây giờ là phải dẫn Tạ Ân ra ngoài, tuyệt không thể để cho Tạ Ân có cơ hội gặp được Lê Tĩnh Hải.
Đinh —— thang máy lên đến. David Ford sửa lại âu phục một chút, bước vào thang máy, lên tầng hai mươi, sau đó gõ cửa phòng Tạ Ân.
“Anh sao lại đến nữa?” Tạ Ân đã thay quần áo giày ra ngoài, dùng tóc che vết thương ở cái trán, đối với David Ford nghiêm mặt lại nói: “Tôi muốn đi ăn, anh tránh ra.”
David Ford cười làm lành: “Tôi chính là đến mời cậu đi ra ngoài ăn sáng. Trước đó là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Chờ ăn sáng xong, tôi dẫn cậu đi bệnh viện làm kiểm tra. Đầu bị thương không phải chuyện giỡn, không may chấn động não thì không tốt.”
Hắn không để ý vẻ mặt Tạ Ân cổ quái nhìn hắn, đem cửa phòng đóng lại, dùng sức lôi kéo Tạ Ân hướng thang máy bên kia.
Tên này, uống lộn thuốc à? Lúc trước còn nghiêm trang giáo huấn hắn, quay đầu liền chạy tới cùng hắn nói xin lỗi, còn muốn dẫn hắn đi bệnh viện? Tạ Ân không hiểu chuyện gì, cơn giận không tự chủ mà tiêu tan.
Nói thật lòng, David Ford người anh này đối với hắn quả thật không tệ, không bởi vì hắn là con riêng của lão già mà kỳ thị bài xích hắn, ngược lại đối với hắn quan tâm chăm sóc. Thời điểm Tạ Ân vừa tới Paris, bị lão quản gia khinh thường, sau khi David Ford phát hiện, khiến lão quản gia kia phải xin lỗi trước mặt hắn.
Tạ Ân cũng không phải không hiểu chuyện, cho nên quyết định tha thứ cho David Ford lần này. Còn nữa, hắn cũng thật sự rất đói bụng, không còn hơi cùng David Ford tranh chấp.”Vậy đợi tôi trở về phòng lấy chìa khóa xe đã.” Hắn quay người, David Ford gọi lại nói: “Này, thang máy đến rồi. Đi thôi! Ngồi taxi cũng giống nhau mà.”
Chu Toàn chậm rãi mở mắt ra, trong lúc nhất thời còn không có thích ứng ánh sáng trong phòng, nhắm mắt lại, rồi mở ra.
Rèm cửa sổ màu trắng cùng giá truyền dịch bên giường đã nói cho y biết, đây là phòng bệnh. Y chưa chết.
Y tội ác tày trời đến Tử thần cũng không thể tiếp nhận? Trong cổ họng Chu Toàn phát ra thanh cười khổ khô khốc.
Teresa ngồi ở cửa sổ ngọt hoa qua nghe thấy động tĩnh, vui mừng đi tới: “Chu tiên sinh, cảm thấy thế nào? Tôi đang định gọt chút hoa quả, chờ anh tỉnh lại làm cho anh một ly nước.”
Chu Toàn lắc đầu, giãy dụa muốn ngồi dậy. Teresa vội vàng tiến lên đỡ, ở sau lưng y lót cái gối.
“Là cô đưa tôi vào bệnh viện?” Chu Toàn thanh âm khàn khàn hỏi cô.
“Còn có bằng hữu của anh, Lê tiên sinh. Hắn suốt đêm hôm qua đều ở trong phòng bệnh chăm sóc anh, sáng sớm mới trở về ngủ.” Teresa hơi chần chờ, đối Chu Toàn nói: “Mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết. Chu tiên sinh, xin anh đừng lại coi thường mạng sống của mình. Tự sát, là nghiệp chướng nặng nề.” ( ý nói là phạm vào tội trọng.)
Chu Toàn lúc này mới nhớ tới, đạo Thiên Chúa giáo tựa hồ có điều răn cấm tự sát, chẳng trách biểu tình Teresa nghiêm túc như vậy, thảo nào y bị Tử thần cự tuyệt ở ngoài cửa. Y tự giễu nở nụ cười, vén chăn lên muốn xuống giường, Teresa ngăn cản y lại.
Chu Toàn thấp giọng nói: “Tôi không muốn ở lại bệnh viện.”
“Chuyện này…” Teresa nghĩ Chu Toàn là bởi vì trên người có nhiều vết thương không thể nói sợ bị y tá phát hiện, cho nên muốn nhanh xuất viện, nhưng Chu Toàn thân thể còn rất yếu ớt, phải tĩnh dưỡng.
“Đi làm thủ tục xuất viện giúp tôi đi.” Chu Toàn giục Teresa.
Teresa bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Vậy anh trước tiên nằm xuống nghỉ ngơi, tôi đi làm.”
Đi ra phòng bệnh, Teresa lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.
“Tôi là Teresa, là Lê tiên sinh? Xin lỗi đã đánh thức anh. Đúng đúng, Chu tiên sinh y mới vừa tỉnh lại, muốn xuất viện sớm…Ân, anh tới ngay đi, tạm biệt.” Teresa tắt máy, thở phào nhẹ nhõm. Hi vọng sau khi Lê tiên sinh đến đây, có thể giúp cô thuyết phục Chu Toàn, tiếp tục ở lại điều dưỡng thân thể, cho đến khi hoàn toàn khôi phục.
Nửa giờ, Lê Tĩnh Hải chạy tới trước giường bệnh Chu Toàn.
“Cậu làm gì thế? Rửa ruột mới tỉnh lại, liền muốn xuất viện, cậu coi mình là đá sao? Cậu…” Hắn còn muốn mắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Chu Toàn liền im lặng.
Yên tĩnh, cũng không sinh khí…
Tối hôm qua phát hiện những vết thương trên người Chu Toàn, đều hiện lên trước mắt Lê Tĩnh Hải, trái tim đau nhói, hắn không cách nào mở miệng trách cứ, im lặng một lúc rồi nói: “Cậu không thích ở lại bệnh viện, vậy đến khách sạn ở cùng tôi đi? Ở phòng của tôi, cậu ngủ tên giường, tôi ngủ ở sô pha.”
Chu Toàn rốt cục cũng phản ứng, quay đầu, nhìn Lê Tĩnh Hải, ánh mắt ôn nhu: “Tiểu Hải, cậu yên tâm, tôi sẽ không tự sát.”
Vừa nãy trong lúc y chờ đợi, y suy nghĩ rất nhiều. Số mệnh đã không để y giải thoát dễ dàng, nhất định là do y chưa có trả hết nợ. Như vậy, y chỉ có thể tiếp tục sống nhận trừng phạt.
“Chu Toàn…” Lê Tĩnh Hải đau lòng mà kêu lên một tiếng vẻ mặt đầy bi thương, nhưng y đã quay đầu, tránh khỏi tầm mắt hắn. Lê Tĩnh Hải hít sâu, để cho mình bình tĩnh lại, lấy quần áo Chu Toàn mặc lúc nhập viện để ở đầu giường, rồi đi ra phòng bệnh: “Thay quần áo đi, tôi đưa cậu về nhà.”
Ban đầu còn muốn hỏi nguyên nhân vết thương trên người Chu Toàn, lúc này cũng bỏ qua. Hắn không muốn để cho Chu Toàn chịu thêm kích thích gì nữa.
Từ trong phòng kiểm tra sức khỏe sinh sản nam giới đi ra, Tạ Ân cuối cùng cũng phát điên, kéo cavat David Ford, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh rốt cuộc chơi đủ chưa?”
Giở trò quỷ gì?! Nói sau khi ăn sáng xong, dẫn hắn đến bệnh viện kiểm tra đầu, kết quả lại kiểm tra sức khỏe toàn diện, lại còn kiểm tra sức khỏe sinh sản.
Nói David Ford không đùa giỡn hắn, Tạ Ân tuyệt đối không tin.
“Này này, chú ý âm lượng.” David Ford nhỏ giọng kêu, đem cavat từ trong tay giải cứu Tạ Ân ra, giơ hai tay biểu tình cái gì cũng không làm: “Tôi cũng không nghĩ sẽ phiền toái như vậy a! Đại khái là bác sĩ sợ vết thương sẽ ảnh hưởng, cho nên mới làm kiểm tra toàn thân.”
Hắn đem Tạ Ân thở phì phò ấn tới hàng ghế dài ngoài hành lang, động viên nói: “Cậu ngồi xuống trước, bớt giận. Tôi đi phòng xét nghiệm giúp cậu cầm báo cáo xét nghiệm máu, rồi quay lại dẫn cậu đi chụp X quang lồng ngực.”
“Quang cái đầu anh!” Tạ Ân không nhịn được văng tục.
“Cậu kiên nhẫn một chút.” Mắt thấy thùng thuốc súng sắp nổ tung, David Ford nói ra một câu rồi nhanh chóng chạy đi, âm thầm mau mồ hôi lạnh.
Khiến Tạ Ân kiểm tra nhiều hạng mục như vậy là do hắn lén lút cùng bác sĩ yêu cầu, đến khi chụp X quang lồng ngực xong, hắn còn có thể lấy lý do gì để níu kéo không cho Tạ Ân quay về khách sạn? Có lẽ, hắn nên tìm lý do gì đó để Tạ Ân đổi khách sạn khác, hay là trực tiếp đánh ngất Tạ Ân, đóng gói nhét vào vali mang về Paris?
________________________________
*Theo google: Mạng sống con người do Thiên Chúa ban. Nhiều cha mẹ muốn có con mà không được. Nhiều người muốn sống thêm cũng không được. Thật ra “không được tự tử” không phải là lệnh cấm của Hội Thánh, mà là lệnh cấm của Thiên Chúa (Điều răn V: ”Chớ giết người”). Lý do: Chính Thiên Chúa là Đấng ban sự sống và vẫn là Chủ tối thượng của sự sống. Chúng ta là người quản lý chứ không phải là chủ của sự sống mà Chúa đã trao ban. Do đó, chúng ta không có quyền (= tự ý) định đoạt về mạng sống của mình.
Trước đây lúc đi học từng được thầy dạy t.anh giải thích cho biết, cái này thì dễ hiểu hơn chút: Chúa là người tạo ra ta, cho ta được làm người, gìn giữ, che chở ta. Vì vậy ta không có quyền tự sát hay có suy nghĩ muốn chết.