Khế Ước Chuộc Tội

Chương 7-2




Bốp…bốp…bốp… Tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài không thôi.

Các diễn viên hai lần chào cám ơn sau khi kết thúc, khán giả mới bắt đầu trật tự mà ra về.

Chu Toàn cùng Lê Tĩnh Hải theo hàng ngũ cùng mọi người đi ra sân khấu kịch, y hỏi Lê Tĩnh Hải có cảm nhận gì. Hắn thành thật trả lời: “Trung Quốc và Phương Tây văn hóa quả thật là có khác biệt, bất quá diễn viên biểu diễn đều rất hay, không tồi.”

“Tôi xem ca kịch, chính là nghiên cứu trang phục người diễn kịch mà thôi.” Chu Toàn mỉm cười.

Lê Tĩnh Hải ngây người ra một lúc, vỗ một cái sau gáy Chu Toàn cười mắng: “Tiểu tử cậu thì ra cũng chỉ là giả vờ giả vịt! Tôi còn buồn bực cậu khi nào thì trình độ thưởng thức so với tôi cao hơn rồi.”

“Tôi đến Milan so với cậu lâu hơn. Ít nhất tôi nghe hiểu được tiếng I-ta-li-a, nhưng còn cậu thì cần tôi phải phiên dịch cho nghe.” Chu Toàn cũng bị lây nhiễm hắn, trêu chọc Lê Tĩnh Hải.

Hai người, ở dưới bầu trời đêm ngoại quốc ngược lại dẹp bỏ mọi khúc mắc, phảng phất lại trở về độ tuổi thời thiếu niên ngông cuồng, không hề mất tự nhiên mà trêu chọc lẫn nhau.

“Đi! Tìm một chỗ ăn khuya đi! Ly cà phê kia sớm tiêu hóa hết, bụng tôi đều dính sát vào lưng rồi.” Lê Tĩnh Hải ôm vai Chu Toàn, luôn miệng kêu đói bụng.

“Tôi biết có một nhà hàng Ý hương vị không tồi, còn tặng đồ uống, cách đây không xa…” Chu Toàn cười đẩy Lê Tĩnh Hải: “Nhanh đi cướp chỗ.”

Bên trong phòng khách sạn đèn đuốc sáng trưng. Tạ Ân đang ngồi nói chuyện qua màn hình điện thoại.

“Thay tôi tìm tư liệu về người này, cành nhanh càng tốt.” Hắn đem ảnh chụp Chu Toàn và Lê Tĩnh Hải đưa tới phía trước webcam.

Nhìn kĩ đối phương bên kia chính là David Ford, so sánh nghiên cứu một hồi, nói: “Kia không phải là nhà thiết kế Chu sao! Cậu được lắm, từ nơi nào tìm được bức ảnh? Nhưng mà, tư liệu về Chu Toàn không phải tôi đã sớm sai người điều tra, đã đưa cậu rồi mà?”

Tạ Ân mặt âm trầm: “Tôi nói là người kia, anh đừng cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm Chu Toàn.”

“Ghen tị à?” David Ford nhìn màn hình nhún nhún vai, phát hiện ánh mắt nguy hiểm của Tạ Ân, hắn không dám nói đùa nữa, liền nghiêm túc nhìn Lê Tĩnh Hải trong bức ảnh một chút, bỗng nhiên giống như phát hiện ra một đại lục mới, nói: “Này, Tạ Ân, người này có điểm thật giống với bộ dạng cậu lúc vừa mới tới Paris! Đặc biệt là ánh mắt và đường nét lông mày…”

“Ít nói nhảm!” Tạ Ân thu hồi bức ảnh, lạnh lùng nói: “Hắn cũng là con của mẹ tôi đấy, có thể không giống sao?”

“A! Hả?” David Ford cằm gần như muốn rớt: “Cậu, cậu là nói hắn cũng là con của dì Tạ?”

“Là con của mẹ tôi cùng với chồng trước của bà sinh, gọi là Lê Tĩnh Hải, khi bà còn sống tôi từng nghe bà nói đến tên của hắn, những thứ khác, không được rõ lắm.” Tạ Ân nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người trong hình kia: “Nhưng tôi không nghĩ tới, Chu Toàn và hắn là tình nhân. David, giúp tôi điều tra hắn.”

David Ford bị khuôn mặt tàn nhẫn đầy sát khí của Tạ Ân hù dọa: “Cậu sẽ không phải là muốn giết hắn chứ? Này, Tạ Ân, người đầu tiên nhà thiết kế Chu biết đến là hắn, cậu tức giận có cái gì tốt? Lại nói Lê Tĩnh Hải dù gì cũng là anh trai của cậu, tuy rằng hắn có thể không biết đến sự tồn tại của em trai này.”

Hắn khuyên nhủ nói: “Theo đuổi người yêu đều không phải là đem đối thủ cạnh tranh xử lý là được sao, cậu so với đối thủ cạnh tranh làm tốt hơn. Nhà thiết kế Chu cũng biết lựa chọn người tốt mà…”

“Được rồi! Anh căn bản không hiểu được sự tình giữa tôi cùng Chu Toàn, dài dòng cái gì?” Tạ Ân giận dữ nhìn David: “Chuyện của tôi, anh ít quản đi. Cho anh ba ngày, nhanh chóng thu thập tư liệu cá nhân Lê Tĩnh Hải đưa cho tôi.”

“Ba ngày? Hơn nữa ngoại trừ biết rõ tên của hắn, là người Trung quốc, thông tin khác đều không có? Cậu cho tôi là CIA ư?” David Ford kêu khổ không thôi: “Lần trước sai người thay cậu điều tra Chu Toàn, tôi trở về thì bị lão gia tử càm ràm nửa ngày, nói tôi lạm dụng nhân lực công ty. Lần này không phải là sẽ bị lão gia tử dùng nước miếng làm cho chết đuối?”

“Không giúp coi như xong.” Tạ Ân hận nhất David Ford mang lão già đến áp hắn, trầm mặt nói: “Tôi sẽ tự giải quyết việc này. Cứ như vậy, ngủ ngon.”

“Ạch ——”David Ford còn muốn nói, nhưng đối phương đã tắt điện thoại.

Đối mặt với màn hình máy tính, David Ford thu hồi vẻ mặt cợt nhả lúc trước, lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa.

Cậu là em trai khác mẹ với hắn, từ trước đến giờ đổi bạn tình so với thay quần áo còn nhiều hơn, mà lần này, tựa hồ đối với Chu Toàn kia quá mức cố chấp…

Vạn nhất Tạ Ân nhất thời xúc động làm ra cái gì sơ suất, trên báo xuất hiện tin tức gièm pha, lão gia tử dạo này tim không khoẻ, có thể sẽ không chịu nổi kinh hãi.

Xem ra, hắn cần phải hảo hảo khuyên bảo Tạ Ân mới được, mặc dù David Ford vô cùng rõ ràng, lời hắn nói, bình thường Tạ Ân nghe tai trái, ra tai phải.

Nửa đêm ở Milan, ánh sáng lấp lánh nhiều màu sắc, xa hoa đồi trụy.

Ăn khuya tại quán bar xong, Chu Toàn cùng Lê Tĩnh Hải sóng vai đi lại bên dưới cảnh đêm cảnh đêm phồn hoa lộng lẫy, hưởng thụ không khí tươi mát sau cơn mưa phùn.

“Sắp mười hai giờ rồi.” Chu Toàn đứng lại, nhìn Lê Tĩnh Hải bên cạnh bởi vì uống mấy chén mà có chút men say: “Cậu ở khách sạn nào? Tôi thay cậu gọi chiếc xe taxi.”

“Vậy còn cậu?” Lê Tĩnh Hải cảm giác đầu óc choáng váng, liền nhân cơ hội dựa vào Chu Toàn bả vai.

“Tôi quay về bãi đậu xe ở phòng làm việc lấy xe, lái về nhà khoảng một giờ hơn.”

Lê Tĩnh Hải không nói gì, hai tay từ từ vòng qua ôm lấy eo Chu Toàn, đột nhiên thấp giọng nói: “Đã muộn như vậy, đừng trở về, đến khách sạn cùng với tôi được không?”

Thân thể người trong lòng cứng lại, Lê Tĩnh Hải vội vã giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là có nhiều chuyện muốn nói với cậu.”

Chu Toàn im lặng hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gỡ hai tay Lê Tĩnh Hải ra.

“Chu Toàn…” Bị cự tuyệt khiến vẻ mặt hắn trở nên ảm đạm: “Cậu thật sự không muốn cho tôi một cơ hội bù đắp?”

“Tiểu Hải, chúng ta thật sự, đã kết thúc…” Chu Toàn nghiêng đầu qua chỗ khác, y sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm tuyệt vọng của Lê Tĩnh Hải.

Hít sâu, giơ tay, gọi xe.

Đem Lê Tĩnh Hải cứng rắn nhét vào xe taxi, hắn ủ rũ từ cửa sổ xe ló đầu ra, cố chấp nói: “Vậy tôi ngày mai lại đi tìm cậu, chờ cậu tan ca rồi cùng nhau đi ăn cơm. Hộ chiếu của tôi kì hạn chỉ có ba tháng, tôi…”

“Được, được.” Chu Toàn hiện tại chỉ muốn lái xe mau đưa người đi, miệng liền đáp ứng liên tục.

Đợi xe taxi chở Lê Tĩnh Hả đi, hoàn toàn lái ra khỏi phạm vi tầm mắt Chu Toàn, y mới quay người, chậm rãi trở về. Y cúi đầu, mặc dù bên cạnh người đi đường tấp nập qua lại, nhưng lại không một người nào có thể nhìn thấy khóe miệng y thê lương mỉm cười.

Ba tháng a…Y không biết, tính mạng của mình có hay không còn có thể trụ vững đến ngày Lê Tĩnh Hải trở về.

Lơ mơ mà quay lại phòng làm việc, lấy điện thoại di động, lái xe về đến nhà. Vào cửa bật đèn, trong nháy mắt kia, Chu Toàn ngây người.

Cửa thư phòng mở toang ra, tình cảnh bên trong nếu nói là có bão quét qua cũng không khoa trương chút nào.

Chu Toàn phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên chính là có trộm đột nhập. Phỏng chừng tên đó ở nhà y không tìm được thứ gì đáng tiền, dưới cơn nóng giận đem thư phòng đập phá.

Những thiết kế kia, sách báo và tư liệu, đều là bảo bối của y. Chu Toàn đau lòng mà bước vào thư phòng.

Hoàn hảo không có bị xé rách.

Thu dọn sách báo dưới đất, quét đi mảnh vụn bóng đèn, đem giá sách dựng lên, ghế tựa để lại chỗ cũ, làm xong hết tất cả, Chu Toàn đã mệt đến gần như không thể mở mắt ra được, miễn cưỡng lên tinh thần đi vào phòng tắm, rồi bò lên giường nghỉ ngơi.

Trước khi đi vào mộng đẹp, y nghi hoặc mà nhớ tới cửa chính hình như cũng không có vết tích bị cậy, cửa sổ cũng đều hoàn hảo không chút tổn hại.

Kẻ trộm rốt cuộc là tiến vào từ nơi nào?

Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Chu Toàn vừa mới bắt đầu ngủ say, đột nhiên bị tiếng chuông di động làm cho thức giấc.

Là điện thoại Teresa gọi tới, giọng nói vô cùng lo lắng: “Chu tiên sinh, Carla bị nước nóng làm bỏng, tôi muốn đưa con bé đi bệnh viện, muộn một chút mới có thể tới làm.”

“Cô nhanh đưa đứa con bé đi bệnh viện.” Chu Toàn biết Carla là con gái nhỏ của Teresa, vội vàng an ủi Teresa: “Phòng làm việc bây giờ cũng không có việc gì, cô chăm sóc cho Carla quan trọng hơn.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Toàn mới nhìn thấy trên điện thoại di động có mấy cuộc gọi nhỡ, kiểm tra thời gian gọi đến, là lúc tan việc ngày hôm qua gọi tới. Khi đó y và Lê Tĩnh Hải đang ở bên ngoài.

Không biết số máy xa lạ này là của ai? Bất quá nếu quả thật có chuyện quan trọng, đối phương sẽ lại gọi đến. Biết đâu chỉ là có người bấm lộn số.

Y không nghĩ nhiều, phóng túng chính mình nằm thêm nửa tiếng, rời giường rửa mặt, ăn qua loa bữa sáng đơn giản sau đó lái xe đi làm.

Phòng làm việc bởi vì cuối tháng sắp đóng cửa kinh doanh, cho nên Chu Toàn cũng không nhận thêm đơn thiết kế, thủ tục liên quan cũng làm xong không sai biệt lắm, đến phòng làm việc căn bản y cũng không có việc gì làm, lên mạng coi tin tức, xem trang web mà mình rao bán nhà và ô tô có thông báo gì không, sau đó không biết còn có chuyện gì có thể làm, đối với màn hình bắt đầu ngẩn ra.

Thẫn thờ qua đi, y không nhịn được ở đáy lòng cười nhạo mình. Người nhàm chán giống như y, hẳn là nên nhanh chóng kết thúc mạng sống của mình, không nên lãng phí các loại tài nguyên trên trái đất.

Chu Toàn thở dài, cầm giấy bút, viết một bức thư gửi cho cha mẹ đã lâu không liên lạc. Nghĩ tới có thể đây sẽ là di thư y để lại cho cha mẹ, trong lòng liền đau đớn, căn bản là không thể hạ bút.

Trên đời này, người y có lỗi nhất với, ngoại trừ Tạ Ân, chính là cha mẹ. Nếu như thời gian thật sự có thể quay ngược lại, Chu Toàn chỉ mong có thể trở lại bảy năm trước, ngăn cản tất cả mọi chuyện, song đây chỉ là vọng tưởng khó có thể thực hiện được

Y không thể trở thành một một người con hiếu thảo.

Chu Toàn chống lấy cái trán, một mình nghiền nghẫm đầy chu xót, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Xin hỏi ai vậy?” Chu Toàn từ trong đau buồn trở lại hiện thực, đem giấy bỏ vào ngăn kéo, đứng dậy đi ra phía ngoài.

Không phải là Teresa, cô có chìa khóa cửa phòng làm việc. Chẳng lẽ là Lê Tĩnh Hải trực tiếp lên lầu tìm y? Bây giờ còn chưa đến buổi trưa, còn lâu nữa mới đến thời gian y tan ca.

Tiểu Hải vẫn giống như trước kia, làm việc quá nóng ruột…Chu Toàn khẽ cười khổ, sau một khắc, nụ cười cứng ngắc tại bên khóe miệng.

Thanh niên tóc dài cao gầy đứng ngoài cửa thủy tinh phòng làm việc chính là Tạ Ân.

“Không chào đón tôi?” Tạ Ân vui sướng mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang biến sắc của người kia, hắn cười tươi hơn: “Tôi là đặc biệt tới thăm anh, anh không dự định mở cửa sao?”

Tay chân Chu Toàn đều không khống chế được mà nhẹ nhàng phát run, nhưng vẫn như cũ mở cửa ra, để cho chủ nợ đi vào.

“Ngày hôm nay cô trợ lý đáng ghét kia không có ở đây à?” Tạ Ân nhìn một vòng, lúc này mới kéo một cánh tay Chu Toàn, đem người kéo vào văn phòng, đóng cửa phòng làm việc lại.

Chu Toàn theo bản năng giãy dụa, Tạ Ân lại buông cánh tay y ra, ngắn gọn mà ra lệnh cho y: “Cởi!”

Chu Toàn khó có thể tin mở to hai mắt.

Tạ Ân lười biếng dựa vào ván cửa cười lạnh: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Anh sẽ không cho là tôi tới tìm anh để  nói chuyện đi.” Thấy Chu Toàn vẫn đứng thẳng bất động, Tạ Ân hai mắt màu nâu nhạt chậm rãi nheo lại: “Anh hi vọng tôi giống như lần trước sử dụng bạo lực? Chẳng lẽ anh có sở thích bị ngược, ân “

Chu Toàn cắn chặt môi dưới. Y biết là Tạ Ân tuyệt đối sẽ làm được.

Lần trước cái loại xé rách đau đớn, y cho dù như thế nào cũng không có dũng khí đi nếm thử lần thứ hai. Chu Toàn hạ quyết tâm, cởi quần áo, thân thể trần truồng bại lộ ở trong không khí, kích thích làn da toàn thân y run rẩy.

Ánh mắt Tạ Ân, lại giống như chiếc roi độc ác, đảo qua thân thể Chu Toàn từng tấc một, cuối cùng châm biếm: “Da trên người anh so với làn da trên mặt của anh còn non mịn nhiều hơn, đã mấy ngày, những dấu vết hôm đó còn chưa có mất đi.

Chu Toàn cưỡng bách chính mình quên đi trào phúng của Tạ Ân, nhắm mắt lại giọng run run nói: “Cậu muốn làm liền làm đi.” Chỉ mong nhanh chấm dứt tra tấn này.

“Nhưng ngày hôm nay tôi không muốn làm.”

Tạ Ân thưởng thức khuôn mặt xấu hổ của Chu Toàn, trái lại ngồi xuống cái ghế bên cạnh máy photocopy ở cửa, đốt điếu thuốc lên hút một cái, chỉ chỉ ống đựng bút trên bàn làm việc hướng Chu Toàn nói: “Chính anh đem bút bên trong đều cắm vào đi.”

Nhìn chằm chằm nụ cười giống như ác ma  của Tạ Ân, đôi môi Chu Toàn liền mất đi huyết sắc.

Tạ Ân bất mãn mà giục: “Không muốn tôi động thủ giúp anh thì nhanh một chút.”

“…Cậu, cậu không cần quá sỉ nhục người…” Chu Toàn rốt cục bạo phát.

Tạ Ân thần sắc lập tức trở nên âm u, ánh mắt nhìn về phía Chu Toàn có thể so với rắn độc, cười lạnh: “Năm đó người vũ nhục tôi là ai? Chu Toàn, cho dù toàn trái đất này có chỉ trích tôi, anh cũng không có tư cách.”

Chu Toàn nhất thời nhụt chí, một chữ cũng không nói ra được.

Y quả thực, căn bản không có quyền gì lên án Tạ Ân.

“Anh còn chậm chạp cái gì?” Tạ Ân không nhịn được cau mày, thân thể nhúc nhích một chút, tựa hồ muốn đi tới tự mình động thủ.

Chu Toàn cắn răng nói: “Tôi tự mình làm.”

Y bối rối cầm bút máy, vô cùng không tình nguyện duỗi tay hướng phía sau chính mình.

Tạ Ân đột nhiên lên tiếng kêu dừng: “Chờ đã! Xoay qua chỗ khác quay lưng về phía tôi, mở chân ra nằm úp sấp ở trên bàn làm việc rồi cắm vào đi, nếu không làm sao tôi thấy được.”

Chu Toàn cơ hồ muốn đâm chết mình, ở trước mặt Tạ Ân, y không có quyền phản kháng, chỉ có thể dựa theo lời Tạ Ân, bày ra tư thế xấu hổ nhất, từ từ đem bút máy đưa vào trong cơ thể mình.

Thân thể rõ ràng bài xích dị vật lạnh lẽo, tay lại cố ý muốn đem nó đẩy vào. Chu Toàn nhẫn nhịn thân thể bị chính mình đùa bỡn có cảm giác quái dị, chợt mũi nổi lên một trận chua xót, hơi nước làm mờ mắt kính.

Chính mình thấp kém chật vật như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?

“Ai bảo anh dừng lại?” Phía sau vang lên tiếng bước chân và tiếng quát nghiêm khắc của Tạ Ân.

Cả người Chu Toàn run lên, cố nuốt vào nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: “Cậu bỏ qua cho tôi, để tôi chết đi…”

Y xung động thật muốn nói cho Tạ Ân biết, y đã quyết định dùng phương thức tự sát để chuộc tội, mới có thể chấm dứt nhục nhã đối với y, Chu Toàn biết là cho dù chính mình nói thế, cũng chỉ càng đưa tới sự chấm biếm của Tạ Ân.

“Đây không phải là rất tiện nghi cho anh hay sao?” Tạ Ân lãnh khốc mà nắm lấy nửa đoạn bút máy lộ ra ở bên ngoài, dùng sức hướng bên trong đẩy mạnh.

“Ô…” Chu Toàn ngửa cổ lên lộ ra xương quai xanh, hai chân không ngừng run.

“Gào cái quỷ gì, cái khác so với cái này thô hơn anh còn có thể nhét vào, còn giả bộ!” Tạ Ân chẳng hiểu làm sao mà cơn tức đột nhiên dâng cao, cầm lên ống đựng bút bên trong còn bốn, năm cây, một lúc nhét hết vào hạ thể Chu Toàn.

Ruột giống như đều bị đâm xuyên… Chu Toàn không nhịn được cơn đau thắt này, giãy dụa, lại bị tay Tạ Ân nhanh chóng chế trụ xương hông chặt chẽ.

Y nghe thấy Tạ Ân kéo khóa quần jean.

“Vốn là tôi không nghĩ sẽ thượng anh, xem ra anh có vẻ yêu thích đồ thật hơn, tôi đây liền thỏa mãn anh.” Tạ Ân cầm bút rút ra, thay đổi thành hung khí chính mình xuyên xỏ Chu Toàn.

Nam nhân lần thứ hai phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể co giật, tất cả những thứ này làm cho ngực Tạ Ân dâng lên khoái cảm chinh phục.

Hắn đem bờ mông nam nhân tách ra hai bên, bắt đầu va chạm, tốc độ rất chậm, mỗi lần đều sáp nhập đến tận gốc, đỉnh đến nơi sâu nhất, tả hữu đều mài một phen chầm chậm lui về phía sau, rồi thâm nhập sâu hơn nữa…

“A… Ách…” Chu Toàn bị làm đến chân nhũn ra đứng không vững, nếu như không phải Tạ Ân ở phía sau đè lên y, y cơ hồ liền ngã xuống.

Thân thể dây dưa, thanh âm Chu Toàn đứt quãng rên rỉ ngày càng nhiều. Chủ yếu là đau đớn, ngoài ra còn có một chút động tình mà Chu Toàn không muốn thừa nhận không được.

Dục vọng là thành thật nhất, cho dù bị ép buộc, nhưng bên trong thân thể có một khu vực mẫn cảm, bị kỹ xảo của Tạ Ân đỉnh lộng mài ép mà phản ứng, Chu Toàn mất ý thức, bắt đầu đón hùa theo kẻ xâm lược.

Hạ thân bị xem nhẹ cũng bắt đầu cương.

Tạ Ân cảm thấy thân thể Chu Toàn có biến hóa rõ ràng, hắn vừa thở dốc vừa châm biếm, tăng nhanh va chạm: “Thật dâm đãng, chọc vào hai lần anh liền cứng rồi. Bên trong cũng bắt đầu cắn người. A, anh có muốn xem bộ dáng của mình một chút hay không “

Chu Toàn đang tận lực chống lại cảm giác mềm yếu dâng lên ở sâu trong cơ thể, một bộ DV* tinh xảo đưa đến trước mắt y.

*Theo thuật ngữ tiếng Anh: DV (còn được gọi là “Digital Versatile Disc” hoặc “Digital Video Disc”) Đây là một định dạng video nén, nhưng chất lượng cao, sử dụng màn hình tỷ lệ chuẩn 4:3. Nói cách khác, video DV cho hình ảnh có kích thước và tỷ lệ giống như hầu hết màn hình tivi hiện tại.

Trên màn hình tinh thể lỏng xuất hiện khuôn mặt của y. Ánh mắt mông lung tan rã, nhếch miệng, vẻ mặt si mê…

Suy nghĩ đình chỉ vài giây, Chu Toàn rít gào.

Tạ Ân cư nhiên lại đem theo DV, đem cảnh bọn họ ân ái quay phim lại! Nói không chừng là lúc y quay lưng về phía Tạ Ân,  cũng đã bị quay lại hết thảy.

“Không!” Không biết khí lực từ đâu ra, Chu Toàn hai tay múa loạn xạ muốn cướp đi DV Tạ Ân trong tay.

“Anh thành thật một chút cho tôi!” Tạ Ân suýt chút nữa không khống chế được Chu Toàn, đặt lại DV, dựt xuống dây điện điện thoại trên bàn, mất nhiều sức lực mới đem Chu Toàn trói chặt lại.

“Đó chính là bộ dạng của anh, anh sợ cái gì? Anh chẳng lẽ còn từng thấy qua phim Gay? Ít giả bộ đi.” Hắn trào phúng Chu Toàn, một lần nữa cầm lấy DV, chuyển qua nơi hai người kết hợp, quay lại cận cảnh, còn không quên kích thích Chu Toàn: “Nơi này của anh màu sắc đều biến thành đỏ sẫm.”

“Cậu quay những ….thứ này… Muốn làm gì… Ách a…” Chu Toàn đã mơ hồ đoán được mục đích Tạ Ân, toàn thân không nhịn được xẹt qua một tia rùng mình.

“Anh nói xem? Đương nhiên là dùng để xem.” Tạ Ân liền thay đổi góc độ tiếp tục quay, sâu kín cười, trong mắt lại không có nửa điểm ý cười, chỉ có đầy vẻ tàn nhẫn: “Đoạn này video nếu như phát lên internet, anh nhất định sẽ rất nổi tiếng.”

Chu Toàn chớp mắt như bị người quăng vào hầm băng, từ đầu đến chân triệt để đóng băng: “Cậu nhất định phải khiến tôi thân bại danh liệt mới bằng lòng dừng tay?”

Tóc đột nhiên bị kéo lên, y bị ép khó khăn ngẩng đầu lên, đối diện hai mắt đỏ lên của Tạ Ân.

“Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không dừng tay.” Tạ Ân từ trong túi sơmi móc ra tấm ảnh chụp chung của Chu Toàn và Lê Tĩnh Hải, tàn nhẫn mà ném lên trên bàn: “Anh và Lê Tĩnh Hải, tôi sẽ không để cho các người sống tốt.