Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 98: Đang che giấu cái gì?




Rất nhanh, tiếng bước chân bên ngoài đều tản đi, không ai tiếp tục ở lại ngay cửa nữa, có vẻ đều đã trở về nghỉ ngơi.

Ân Dĩ Mặc nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, tất cả những người phía bên dưới cũng đều đã biến mất, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh chắc chắn, vừa rồi khẳng định có người nghe được tiếng động ở trong phòng, nhưng hiển nhiên là, nỗi sợ hãi của bọn họ đối với căn phòng này lớn hơn nhiều so với sự hoài nghi của bọn họ.

Căn phòng này rốt cuộc có chuyện gì, mà làm cho đám người làm này lại không dám mở cửa ra để kiểm tra khi có nguy cơ bị trộm?

Khuôn mặt anh tuấn của Ân Dĩ Mặc tối sầm lại, anh luôn cảm thấy nhà họ Tống đang giấu diếm cái gì đó.

Mà quan trọng nhất là, thứ bọn họ che giấu, có thể có liên quan đến căn phòng này, và có liên quan đến Tống Thanh Thanh.

Lúc này Lục Cảnh Thâm đi ra từ tủ quần áo, sắc mặt hắn cũng nghiêm túc không kém, giọng nói trầm thấp mà từ tính: “Căn phòng này xem ra là có vấn đề.”

Ân Dĩ Mặc không lên tiếng, ánh mắt anh lại rơi vào trên bàn trang điểm đầy bụi mà anh vừa chạm vào, vẻ u ám giữa hai lông mày chìm xuống một chút.

Thanh Thanh rốt cuộc là đang che giấu cái gì?



Cuộc sống của Tô Thời Sơ trên đảo Huỳnh Đảo, có thể nói là như cá gặp nước, mỗi ngày cô đều ăn sơn hào hải vị ở trên đảo, không khí trong lành, chất lượng nước lại sạch sẽ, hơn nữa phòng cô còn hướng về phía ánh mặt trời, chỉ số hạnh phúc cuộc sống cả người cô tăng lên thẳng tắp, cô không muốn quay về Thượng Thành một chút nào.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, hợp đồng cho cô thời gian thích ứng là ba ngày, nhưng ngay ngày đầu tiên cô đến Huỳnh Đảo, cô đã nhanh chóng thích ứng được với nó.

“Sáng sớm thức dậy, đón ánh nắng mặt trời...”

Tô Thời Sơ ngâm nga một giai điệu lạc nhịp, cô đi tới trước cửa sổ, kéo rèm ra, ánh nắng khắp cây cối chiếu xuyên qua cành cây, khắp căn phòng.

Trong khoảnh khắc đó, cô hạnh phúc đến nheo mắt lại, khoé môi bất giác giương cao.

Trong phút chốc, một số mảnh vỡ loé lên trong đầu cô.

Nó chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là nó trùng lặp với hành vi kéo rèm cửa sổ để tận hưởng những tia nắng đầu tiên của buổi sáng, như thể chuyện đó đã từng xảy ra từ trước.

Cô ngẩn người trong giây lát, vô thức nhớ lại những mảnh vỡ chợt lóe lên trong đầu cô. Nhưng vô ích, cô gãi gãi mái tóc bồng bềnh của mình, không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.

Nghĩ đến ảo giác “hình như đã được trải qua ở đâu đó” vừa rồi của cô, cô nhếch môi tự giễu lắc đầu.

Từ khi cô bắt đầu có ký ức, cô cùng với Tô Thắng Quốc đã chen chúc trong căn nhà cho thuê suốt năm này qua tháng nọ không thấy ánh mặt trời, làm sao cô có thể có một hoàn cảnh sống tốt như vậy được?

Cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Tô Thời Sơ xoay người, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, cô sửa sang lại một chút, rồi xoay người ra mở cửa.

Bên ngoài cửa là Lâm Hoài.

“Phu nhân, thời gian thích ứng đã kết thúc, hôm nay Thương lão muốn lên đảo.” Lâm Hoài đứng ở cửa, tấm lưng thẳng tắp.

Tô Thời Sơ giật mình, cô chợt nhớ ra, lần này cô tới đây là để làm việc, chứ không phải là để nghỉ phép.

Tâm trạng đang sung sướng của cô trầm xuống không ít, nhưng khi nghĩ đến ba phần trăm mà Ân Dĩ Mặc đã đồng ý với cô, cảm xúc của cô nhanh chóng chuyển từ u ám sang vui vẻ:

“Được, trợ lý Lâm, đợi một chút, tôi đi thu dọn cái đã.”

Nói xong, cô đóng cửa lại.

Mười mấy phút sau, Tô Thời Sơ xuất hiện.

Tuy rằng Thượng Thành bên kia đang là cuối thu, nhưng Huỳnh Đảo phía này vẫn là mùa hè nóng nực như trước, quần áo của cô cũng càng thêm mát mẻ, một chiếc váy dài màu vàng gừng Bohemia bóng loáng như tơ lụa, làm nổi bật dáng người yêu kiều của cô, lúc đi lại như ẩn như hiện lộ ra bắp chân cô, lại thêm phần gợi cảm không gò bó. Một đôi giày cao gót trong suốt, càng làm lộ ra đôi chân nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn của cô.

Cả người cô đứng ở nơi đó, ngoài miệng điểm thêm màu son đỏ tươi rực rỡ, mang theo một khí chất kỳ lạ.

Lâm Hoài ở ngoài cửa chờ mấy phút, khi anh ta vừa nhìn thấy Tô Thời Sơ, trong mắt anh ta liền hiện lên vẻ kinh diễm.

Ngày thường Tô Thời Sơ không quan tâm đến việc trang điểm, diện mạo của cô có phần thoát tục thanh tú, là chuyện mà mọi người đều đã biết. Nhưng khi cô ăn mặc như thế này, lại rất gợi cảm và quyến rũ.

Có thể khiêu gợi, cũng lại là thanh thuần hấp dẫn.

Trong lòng Lâm Hoài yên lặng thở dài, nếu Ân tổng biết phu nhân ăn mặc đẹp như vậy, thì chắc chắn sẽ tức đến mức giậm chân.

“Đi thôi.” Mặt mày Tô Thời Sơ tràn đầy ý cười, cô tự tin gạt mái tóc dài đen nhánh, đi thẳng về phía trước.

Một loại khí chất đặc biệt, thúc đẩy Lâm Hoài muốn đuổi theo, muốn xem Tô Thời Sơ định làm như thế nào.

Tuy rằng giai đoạn đầu đã được ký hợp đồng cùng Thương lão, nhưng nếu như hạng mục tiếp theo không thể tiến hành một cách bình thường, thì Thương lão bên kia cũng sẽ tuỳ thời mà thu hồi lại quyền quản lý, đến lúc đó sẽ rất lãng phí công sức.

Ngày đầu tiên Tô Thời Sơ nhận được hợp đồng, cô đã nhận ra được vấn đề này, nhưng cô cũng không lo lắng.

Cô chắc chắn rằng cô có thể hoàn thành công việc tốt.

Trong lòng Tô Thời Sơ càng thêm tự tin, bước nhanh hơn, đi tới phòng nghỉ của Thương lão.



“Thương lão, đã lâu không gặp.” Tô Thời Sơ vừa bước vào cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô liền mang theo một nụ cười xán lạn, cô lễ phép chào hỏi Thương lão gia tử.

Mi tâm của Thương lão gia tử vẫn nhíu chặt lại, khi ông nhìn thấy người tới, mi tâm mới hơi giãn ra một chút: “Thời Sơ à.”

Từ chuyện ngọc bội lần trước, Thương lão cũng đã thay đổi cách xưng hô với cô, rõ ràng là ông có chút thưởng thức cô.

Tô Thời Sơ gật gật đầu, cô tinh tế quan sát thấy trên mặt Thương lão gia tử loé lên vẻ u ám, cô nói với giọng quan tâm: “Thương lão, có phải ngài mới vừa hạ cánh hay không, thân thể không thoải mái sao ạ?”

Thương lão cũng không nói phải, hay không phải.

Tuổi tác ông cũng đã cao, bôn ba đường dài vốn đã rất phí sức. Hơn nữa khí hậu hai nơi không giống nhau, nên thân thể ông có chút không thích ứng được, cũng là chuyện đương nhiên.

Khí hậu nhiệt đới quá ẩm ướt, ngay cả khi thở ông cũng phải cố sức, nhưng ông lại vì thể diện của mình, mà không muốn thể hiện ra điều đó trước mặt Tô Thời Sơ.

Tô Thời Sơ hiểu ý, cô lập tức lấy ra một thứ từ trong túi, đến gần Thương lão: “Thương lão, trước tiên ngài hãy nhắm mắt lại một chút.”

Nói xong, cô đem thuốc mỡ vắt ra tay, chậm rãi xoa nắn trong lòng bàn tay, sau đó dịu dàng bôi một chút lên huyệt thái dương của Thương lão.

Nói ra cũng thần kỳ, sau khi Tô Thời Sơ làm xong tất cả những điều này, Thương lão đột nhiên cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều, hô hấp cũng không còn khó khăn như trước nữa.

Ông rất thưởng thức mà nhìn thoáng qua Tô Thời Sơ, giọng nói già nua, nhưng lại mang theo ý cười: “Cô nhóc cô vừa rồi làm cái gì với tôi vậy?”

Tô Thời Sơ lắc lắc lọ thuốc mỡ trong tay: “Tinh dầu Bách Diệp, là một loại thuốc được thiết kế đặc biệt để đối phó với việc thích ứng với đất và nước. Tôi sợ có khách từ nội địa tới đây không thích ứng được, nên tôi đặc biệt mang theo một chút, cái này vừa vặn có ích.”

Câu nói này, nói rất khéo léo.

Hiện tại quyền quản lý Huỳnh Đảo nằm trong tay Quốc Tế Huy Hoàng, tất nhiên Tô Thời Sơ chính là chủ sở hữu. Mà Thương lão dù là tới đây nghỉ ngơi, hay là tới đây để thị sát tình huống khai phá, đều có thân phận là khách.

Nói một cách ngắn gọn, cô trực tiếp nói bóng gió một cách lịch sự và khiêm tốn ám chỉ Thương lão, rằng là tốt nhất là ông không nên nhúng tay vào bất kỳ kế hoạch nào của Quốc Tế Huy Hoàng.

Thương lão đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô, ý cười của ông ngày càng sâu, ngay cả nếp nhăn ở khoé mắt của ông cũng nhăn lại một chỗ:

“Được rồi, tôi tới đây làm khách, Thời Sơ cô cứ yên tâm, nếu tôi đã giao cho các cô, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào. Tôi già rồi, cũng lười đi quan tâm những thứ này.”

Nghe được một câu hứa hẹn như vậy, Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm, nụ cười của cô cũng chân thành lên không ít:

“Cám ơn Thương lão đã hiểu cho.”