Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 73: Ổ chó của cô




Trong nhà vệ sinh, Tô Thời Sơ cố ý làm chậm tốc độ rửa táo, không muốn trở về phòng bệnh quá sớm.

Nghĩ đến tất cả những gì có thể xảy ra ở trong phòng bệnh, cô vẫn còn cảm thấy có chút khó tin.

Ân Dĩ Mặc vậy mà lại chủ động đến thăm bố của cô?

Ở một khía cạnh nào đó, đây không phải là mượn cớ… gặp phụ huynh cô đấy chứ?

Vừa nghĩ đến điều này, trái tim Tô Thời Sơ đập thình thịch rất nhanh, mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Mặc dù thứ tự không đúng lắm, nhưng ít nhất các bước cũng được thực hiện đầy đủ từng cái một. Đầu tiên là đeo nhẫn cho nhau, gặp phụ huynh, lĩnh giấy chứng nhận kết hôn…

Trong tất cả các bước, Ân Dĩ Mặc còn nợ cô một cái đám cưới.

Tô Thời Sơ vỗ vỗ đầu mình, lắc đầu tự giễu.

Đây là giấc mộng gì chứ? Nếu như Ân Dĩ Mặc tổ chức hôn lễ, chắc chắn là một sự kiện hoành tráng lộng lẫy khiến cho toàn bộ Thượng Thành đều bị chấn động.

Cô tự biết mình không có phúc khí kia, sự kích động và khẩn trương vừa rồi giống như một gáo nước lạnh dội xuống đầu cô, khiến cô trong chốc lát cảm thấy tỉnh táo trở lại.

Sau khi rửa táo, cô mang nó trở lại phòng bệnh.

Lúc đứng ở cửa, cô mơ hồ nghe được hai người trong phòng đang nói chuyện, đến khi cô đẩy cửa đi vào, cuộc đối thoại của hai người đột nhiên dừng lại.

“Đang nói chuyện gì vậy?” Tô Thời Sơ ngó đầu vào, nhìn trong phòng, một người ngồi nghiêm chỉnh, một người nằm trên giường nhưng biểu cảm không tốt lắm, trong lòng cô không hiểu vì sao lại trầm xuống.

Hai người đàn ông này đang làm gì, tại sao lại có biểu hiện như thế này? Chẳng lẽ vừa rồi họ nói về chuyện gì sâu sắc lắm sao?

“Đang nói chuyện khi còn bé có phải cô bị người ta mở hộp sọ lấy mất não hay không.” Ân Dĩ Mặc không chút kiêng dè, không để ý đến có Tô Thắng Quốc ở đây, mở miệng trào phúng Tô Thời Sơ.

Tô Thắng Quốc cũng phụ họa theo: “Nói không chừng có thể con không phải là con người thật sự, mà là tinh linh lớn lên ở trong nước, đầu óc có thể có chút khiếm khuyết…”

Tô Thời Sơ: “...”

Vốn dĩ vừa rồi còn có hứng thú hỏi hai người họ đang nói chuyện gì, bây giờ lại bị hai người liên tiếp trào phúng như vậy, trong nháy mắt cô không có nhu cầu muốn hỏi tiếp nữa.

Cô tức giận, ngồi xuống ghế, bắt đầu gọt táo cho hai người họ.

Một cái tròn tròn bóng loáng là cho Tô Thắng Quốc. Một cái gồ ghề bị gọt đi không ít thịt táo là cho Ân Dĩ Mặc.

“Đây là tác phẩm nghệ thuật đặc biệt gì, xấu xí đến như vậy?” Ân Dĩ Mặc nhíu mày nhìn quả táo lồi lõm trong tay, một chút cũng không miếng ăn.

“Anh trông cậy điều hoàn mỹ gì ở một người không có đầu óc gọt được quả táo đẹp đẽ cho anh ăn?” Tô Thời Sơ nói một câu.

Ân Dĩ Mặc không nói gì, mí mắt giật giật, coi như theo phép mà ăn hết quả táo, sau khi ăn xong không tìm thấy thùng rác lại hỏi: “Thùng rác đâu?”

“Anh trông cậy vào một người không có đầu óc có thể đi đâu tìm thùng rác cho anh?”



Ân Dĩ Mặc xem như đã hiểu rõ, người phụ nữ ngu ngốc này đang đối đầu với anh.

Bình thường cô nhìn thấy anh đã lập tức sợ hãi rụt rè, hôm nay không biết ăn trúng cái gì mà dựa vào có bố mình ở đây, điên cuồng đối đầu với anh.

Ngược lại Tô Thắng Quốc cười đến không khép miệng được, Tô Thời Sơ hung hăng trừng mắt nhìn ông một cái:

“Bố không được cười, nếu không phải bố đang nằm trên giường bệnh, con cũng sẽ cho bố nhận được đãi ngộ như vậy.”

Tô Thắng Quốc nghe thấy vậy, lập tức im lặng.



Muộn một chút, Tô Thời Sơ và Ân Dĩ Mặc mới chào tạm biệt Tô Thắng Quốc, hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Dưới lầu bệnh viện, một chiếc Bentley đen kịt đã đợi sẵn dưới lầu.

“Phu nhân.”

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lâm Hoài, Tô Thời Sơ nhất thời vẫn không thích ứng được danh hiệu phu nhân này, mặt đỏ lên, xấu hổ gật đầu, ngồi vào trong xe.

Xe khởi động, Ân Dĩ Mặc và Tô Thời Sơ ngồi trong xe, hai người không hề nói gì với nhau.

Ân Dĩ Mặc nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu nhớ lại những lời Tô Thắng Quốc đã nói, muốn tìm điểm mới trong thân thế của Tô Thời Sơ.

Còn có lời nói của bác sĩ, vùng đầu của cô từng bị thương nặng một lần, nhưng Tô Thắng Quốc lại nói với anh rằng ông ấy chưa từng để cho Tô Thời Sơ bị thương nặng.

Nói cách khác, có thể là cô đã bị thương trước khi Tô Thắng Quốc nhặt được cô.

Nghĩ đến những điều này, Ân Dĩ Mặc nhéo nhéo mi tâm.

Nhìn chiếc xe chậm rãi rời khỏi bệnh viện, Tô Thời Sơ chủ động nói: “Trợ lý Lâm, anh thuận đường đưa tôi về căn hộ Penang nhé.”

“Không thuận đường.” Ân Dĩ Mặc lạnh lùng nói, ánh mắt nhắm lại, đặc biệt lạnh nhạt trả lời cô.

Tô Thời Sơ mặc kệ Ân Dĩ Mặc, ánh mắt khẩn thiết nhìn Lâm Hoài.

Bị cô nhìn bằng ánh mắt nóng bỏng như vậy, Lâm Hoài vẫn không thể làm được gì ngoài việc mở miệng khuyên bảo:


“Phu nhân, hay là hôm nay cô vẫn nên về nhà đi.”

“Đúng vậy, tôi muốn về nhà.” Tô Thời Sơ hợp tình hợp lý nói: “Tôi muốn về căn hộ Penang, đó là nhà của tôi.”

Lâm Hoài: “Cô là phu nhân của Ân tổng, hẳn là nên trở về nhà của Ân tổng.”

Tô Thời Sơ: “Đây là đạo lý gì vậy? Gả gà về ổ gà, gả chó về ổ chó?”



Bên thái dương của Ân Dĩ Mặc đột nhiên giật giật, vốn dĩ anh vẫn luôn nhẫn nại, khi nghe đến mấy từ ổ gà ổ chó, trong nháy mắt anh không nhịn được lập tức mở mắt, xoay mặt lại hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô:

“Cô nói nhà ai là ổ chó?”

“Không dám, nhà của tổng giám đốc Ân là ổ vàng ổ bạc nha.”

Tô Thời Sơ rụt cổ lại, nhìn Ân Dĩ Mặc đang tức giận, tiếp tục nói: “Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình. Nhà của tôi là ổ chó, tôi muốn trở về nhà của tôi.”

Tô Thời Sơ vẫn chưa hết hy vọng: “Nếu anh không đưa tôi về nhà, tôi sẽ tự mình bắt taxi trở về.”

“Cô cứ thử xem.” Ân Dĩ Mặc bị Tô Thời Sơ chọc tức, xoa xoa huyệt thái dương, cảm giác bản thân sắp bị người phụ nữ này chọc tức đến chết.

Nhìn anh không có ý định để mình rời đi, Tô Thời Sơ vuốt tóc, có chút tức giận.

Cô cũng không phải là không thể trở về nhà của Ân Dĩ Mặc, chỉ là cô cảm thấy bất an, cô có cảm giác bản thân không thuộc về nơi đó.

Từ lúc gả cho Ân Dĩ Mặc, cô đã được đưa đến sinh sống ở nhà của Ân Dĩ Mặc.

Tuy rằng dì Phạm chăm sóc cô rất chu đáo, tận tình, nhưng cô vẫn cảm thấy ngôi nhà đó rất lạnh lẽo, không có hơi ấm tình người, càng không có tôn nghiêm cho cô.

Cô biết rất rõ bản thân mình không thuộc về nơi đó.

“Đó căn bản không phải là nhà.” Giọng nói Tô Thời Sơ rầu rĩ, cúi đầu xuống, không tiếp tục đôi co với Ân Dĩ Mặc, bẻ bẻ mấy ngón tay, trông vô cùng ủy khuất.

Ân Dĩ Mặc liếc xéo cô một cái, mím môi: “Lâm Hoài, đi đến căn hộ Penang.”

Lâm Hoài sửng sốt, không hỏi nhiều, đánh vô lăng: “Vâng…”

Nghe vậy, trong lòng Tô Thời Sơ lập tức vui vẻ.

Tuy nhiên, rất nhanh, cô đã không thể cười nổi nữa.

Bởi vì, Ân Dĩ Mặc cũng đi theo phía sau cô. Hơn nữa còn ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu hiên ngang đi vào nhà cô, ngồi xuống ghế sô pha, vắt chân lên ghế, bộ dạng dường như không có ý định muốn rời đi.

“Ân tổng, tối nay anh không về nhà sao?” Tô Thời Sơ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở anh, đã đến lúc nên rời đi rồi.

“Đây là nhà tôi.” Ân Dĩ Mặc mím môi, nhìn lướt qua khung cảnh trong nhà, có chút không hài lòng, lấy điện thoại di động nhắn tin cho Lâm Hoài, bảo cậu ấy đi mua một ít đồ mang về.

“Ân tổng, anh nhớ lầm rồi, trợ lý Lâm đã làm xong thủ tục, đây là nhà của tôi.” Tô Thời Sơ cắn răng, nhìn người đàn ông vô lý này, ánh mắt hung hăng cảnh cáo anh nên rời đi.

Ân Dĩ Mặc ngước mắt lên, nhàn nhạt liếc cô một cái: “Chúng ta là vợ chồng, tuy rằng đã chuyển nhượng sang tên của cô, nhưng về mặt pháp lý, đây là tài sản chung của cô và tôi.”

Tô Thời Sơ sửng sốt, nhất thời cứng họng không thể nói được gì.

“Ổ vàng của tôi, tôi đã quen đến phát chán rồi, hôm nay hứng thú muốn đến ổ chó của cô.”