Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào

Chương 67: 67: Không Cha Không Mẹ





Hiếm khi Ân Dĩ Yên đến nhà Tô Thời Sơ làm khách, Tô Thời Sơ hào phóng nói muốn xuống bếp làm cơm, để Ân Dĩ Yên ở nhà chờ cô, một mình đi siêu thị gần đó mua nguyên liệu về nấu ăn.
Kết quả vừa đi ra cửa được vài bước, không biết là ai từ đằng sau dùng gậy hướng phía cô mà đánh tới.

Trước mắt tối sầm lại, thân thể cô liền ngã khuỵu xuống.
Một giây trước khi Tô Thời Sơ ngất xỉu, trong lòng không quên cảm thán: “Xong rồi, bị đánh lén!”
Chờ cô mơ màng tỉnh lại, trên đầu truyền đến cảm giác đau nhức kinh khủng.

Tô Thời Sơ phát hiện mình bị trói ở một căn phòng xa lạ, tay chân không thể cử động.

Xung quanh một mảnh tối đen, căn phòng này ngay cả cửa sổ cũng không có, một tia sáng nhỏ cũng không thể lọt vào.
“Cái quỷ gì thế này?” Tô Thời Sơ nhíu mày, đầu đau muốn chết.

Kẻ đánh lén ra tay thực tàn nhẫn, hiện tại đầu óc cô vẫn còn cảm giác choáng đau.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến Tô Thời Sơ vô thức nhắm mắt lại.
Chẳng bao lâu, cánh cửa đã được đóng lại, chỉ có một bóng đèn nhỏ được bật lên.

Dựa theo ánh đèn ảm đạm trong phòng, Tô Thời Sơ nhìn thấy có hai người đi đến chỗ mình.
Đó là cha mẹ của Hoàng Lạc.
So với lúc trước bọn họ đã già đi không ít, tóc trên đầu cũng chuyển bạc, vừa nhìn đã biết trong khoảng thời gian này không ít lần khốn đốn vì chuyện của Hoàng Lạc.
Nhìn thấy bộ dáng của bọn họ như vậy, Tô Thời Sơ không thấy đau lòng, thậm chí còn cảm thấy họ bị như vậy rất xứng đáng.
“Thời Sơ à!“ Ông Hoàng mở miệng trước, thanh âm tang thương, còn xen lẫn vài phần tình ý giả tạo: “Cháu hẳn là đoán được lý do mà chúng ta đến gặp cháu ngày hôm nay.”
Tô Thời Sơ hừ lạnh một tiếng: “Cảm ơn! Tôi cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên đoán được.

Có điều cách thức của các người thật đúng là khiến người khác không rét mà run.”
Đây đâu phải thái độ nên có khi cầu xin người khác? Đây căn bản là tiền trảm hậu tấu mà!
Nhìn sắc mặt khinh thường của cô, trên mặt bà Hoàng tràn đầy dữ tợn: “Tô Thời Sơ! Chúng tôi đúng là đã nhìn lầm cô rồi! Cô và Lạc Lạc ở bên nhau nhiều năm như vậy, hiện tại một bước lên mây liền trở tay một cái hại nó vào tù giam.

Cô không có trái tim à?!”
Cô không có trái tim ? Tiền lúc trước cô vất vả kiếm được, ngoại trừ chi phí sinh hoạt, toàn bộ đều đưa cho công ty của Hoàng Lạc dùng để làm ăn.

Sau năm năm vì anh ta mà nỗ lực hết mình, Hoàng Lạc liền rời bỏ cô đi tìm mái ấm mới.
Tô Thời Sơ nắm chặt tay, trong lòng hiện lên hàng vạn câu mắng chửi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Hiện tại cô đã rơi vào trong tay bọn họ, trước tiên phải nghĩ biện pháp thoát thân mới được.
“Vậy các người muốn thế nào?” Tô Thời Sơ nhắm mắt lại, cố kìm nén sự chán ghét trong lòng, làm cho ngữ khí của mình bình thản nhất có thể.
Nhìn cô có vẻ hiểu chuyện, không giãy dụa cũng không kêu cứu, hai người họ rất hài lòng.
Bọn họ liếc nhau một cái, ông Hoàng tiếp tục mở miệng: “Chúng ta sẽ không làm khó cháu.

Ta biết, hiện tại cháu là hồng nhân bên cạnh Ân tổng, cháu chỉ cần gọi điện thoại bảo hắn thả Lạc Lạc, chúng ta lập tức để cháu đi.”
Hồng nhân của Ân tổng? Tô Thời Sơ đảo mắt, âm thầm thưởng thức ý tứ trong câu nói này.
Xem ra, lúc ấy Hoàng Lạc vào tù quá sớm, còn chưa kịp báo tin, hai người này rõ ràng không biết mình đã là vợ của Ân Dĩ Mặc, nếu không yêu cầu của bọn họ nào có thể đơn giản như vậy.
Tô Thời Sơ nghĩ chuyện này cũng không khó để giải quyết.
Cô bĩu môi, làm bộ bất đắc dĩ: “Chú dì ơi, các người đây là làm khó tôi rồi, tôi chỉ là một thư ký nhỏ bên cạnh Ân tổng, tôi nói thả người là có thể thả sao? Hai người đề cao tôi quá rồi!

“Cái rắm đấy!” Bà Hoàng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt còn mang theo sự khinh miệt:
“Bây giờ ai chẳng biết quan hệ giữa thư ký và giám đốc có cái nào là sạch sẽ? Mặt ngoài sáng bóng, sau lưng không biết đã bị chơi qua bao nhiêu lần rồi!”
Lời vũ nhục của bà ta khiến mi tâm Tô Thời Sơ nhíu chặt.
“Tôi không cần biết, bây giờ cô gọi điện thoại cho Ân tổng, bảo hắn thả Lạc Lạc ra!”
Bà Hoàng như phát cuồng, con trai bị bắt đi khiến bà ta hận không thể lột da róc xương Tô Thời Sơ, bây giờ cũng chỉ có thể chịu đựng trước, chờ Hoàng Lạc ra ngoài sẽ tính sổ sau.
Nói xong, bà ta giật lấy điện thọai của Tô Thời Sơ rồi gọi điện cho Ân Dĩ Mặc.
Nhìn hai chữ “Ân Cẩu” trên màn hình ghi chú, Tô Thời Sơ nhất thời thấp thỏm nói không nên lời.
Không quá hai giây sau, điện thoại được kết nối ngay lập tức.
“Chuyện gì?” Giọng nam nhàn nhạt vang lên, đôi môi mỏng khẽ động, thanh âm nghe qua lười biếng mà lạnh lẽo.
Nghe được giọng điệu thờ ơ mà điềm tĩnh của anh, Tô Thời Sơ liền đoán được, An Cẩu này căn bản không biết cô bị bắt cóc, nói không chừng hiện tại còn đang cùng Tống Thanh Thanh ôm ôm ấp ấp, cuộc gọi này của cô chắc hẳn đã khiến hắn ta mất hứng.
Nghĩ đến đây, trái tim Tô Thời Sơ liền lạnh đi phần nào, giọng điệu cũng không còn cảm xúc: “Ân tổng, tôi muốn nhờ anh giúp một việc…”
“Không giúp, cô không thể tự mình xử lý sao?” thanh âm lạnh lẽo lại vang lên, không đợi Tô Thời Sơ kịp phản ứng liền cúp điện thoại.
Chậc, thật vô tình.
Tô Thời Sơ yên lặng chuyển ánh mắt sang phía bà Hoàng, vẻ mặt khó xử: “Dì, dì cũng thấy rồi đấy, chỉ nói qua điện thoại, e rằng không…”
Lời của cô còn chưa dứt, bà Hoàng thẹn quá hóa giận, mang theo khí lực toàn thân không chút hạ thủ lưu tình mà trực tiếp xuống tay với Tô Thời Sơ!
“Chát” một tiếng, Tô Thời Sơ đầu óc ong ong, cảm giác trời đất quay cuồng, suýt chút nữa thì ngất đi.
“Phế vật! Biết ngay mà.

Thật đúng là đứa con hoang vô dụng!” Bà ta tức giận, lời lẽ bắt đầu không kiểm soát được.
Vốn dĩ Tô Thời Sơ rất bình thản, nhưng nghe bà ta nói như vậy thì sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.


Bà Hoàng khi đối diện với cô cũng cảm thấy khí lạnh chạy dọc khắp sống lưng.
“Bà lặp lại một lần nữa.” Cô gằn từng chữ, mỗi một chữ đều lạnh đến tận xương tủy, làm cho người ta không rét mà run.
Nhìn Tô Thời Sơ trong nháy mắt thay đổi thái độ, bà ta bị dọa cho hoảng sợ.

Nhưng nhìn cô còn đang bị trói chặt ở trên ghế, nhất thời mượn gan hùm, ngữ khí vẫn chua ngoa khắc nghiệt như trước:
“Làm sao? Tôi nói sai chắc? Cô chính là cô nhi, từ nhỏ đến lớn đều không có cha mẹ dưỡng dục!”
“Cô chính là phế vật! Đồ con hoang vô dụng, cô không nên ra ngoài gây họa cho người khác! Đúng là tai họa cho Lạc Lạc nhà chúng tôi!”
Những lời này rơi vào tai Tô Thời Sơ, giống như một thanh kiếm sắc bén, đ.â.m xuyên qua thân thể, cắm sâu vào lòng cô.
Tô Thời Sơ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt đã là một tia m.á.u đỏ!
“Đồ tiện nhân c.h.ế.t tiệt, còn dám dùng ánh mắt này nhìn tôi?” Bà Hoàng tức giận, thấy cô vẫn nhìn mình không chớp mắt, bà ta liền nổi trận lôi đình, không nhịn được mà tát vào mặt Tô Thời Sơ liên tiếp mấy cái mới tạm thời hạ hỏa.
Nhưng Tô Thời Sơ lại không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí không kêu đau, ánh mắt âm lãnh đáng sợ như trước, gắt gao nhìn chằm chằm vào bà ta.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Ông Hoàng ý thức được vợ mình hơi quá lời mới miễn cưỡng cắt ngang.
“Làm sao chứ, tôi nói không đúng sao? Nó vốn là đứa nhặt được trong thùng rác…”
Lời còn chưa dứt thì đột nhiên cửa phòng bị ai đó dùng một cước đá văng ra, trực tiếp đập vào vách tường, vỡ vụn thành nhiều mảnh.