5
Tôi lấy băng gạc và thuốc trong túi ra và tìm Bạch Lộ và những người khác.
Đôi mắt Giang Dao có chút cảnh giác.
“Em còn muốn làm gì nữa?”
Tôi cũng không thèm nhìn hắn, chỉ chỉ vào vết thương của Bạch Lộ.
Xin lỗi một cách chân thành.
“Vừa rồi tôi thực sự không cố ý.”
“Để tôi băng bó cho cô nhé?”
Bạch Lộ không trả lời ngay, dường như sợ rằng tôi sẽ cản trở thời gian vết thương.
Giang Dao nhẹ nhàng cầm lấy miếng gạc.
“Anh sẽ làm.”
“Tốt rồi.”
Tôi nhanh chóng tiếp lời và đặt vật đó vào tay hắn.
Khẽ cong môi một cách xa cách và lịch sự.
Quay lại và rời đi.
“Kiều Thạch.”
Giang Dao hơi giật mình và gọi tên tôi.
Tôi coi như chưa nghe thấy gì và tiếp tục bước đi.
6
Khi Giang Dao quay lại trại tìm tôi, hắn tình cờ nhìn thấy tôi đang tìm kiếm trên điện thoại di động:
【Nếu khế ước bị chấm dứt, liệu phía con người có thực sự chết không? 】
[Có cách nào để chấm dứt hợp đồng mà không đau đớn không?]
“Em muốn chấm dứt hợp đồng?”
Giọng nói u ám của Giang Dao vang lên từ phía sau.
Tôi quay lại và gật đầu.
“Anh không muốn sao?”
“Anh không thích Bạch Lộ à?”
Giang Dao mím chặt môi, trên mặt toát ra không khí thù địch.
“Anh không quan tâm em thích ai.”
“Nếu muốn hủy khế ước thì làm càng sớm càng tốt. Anh mệt mỏi quá rồi”
Lần này cuộc trò chuyện kết thúc một cách vui vẻ.
Trước khi tôi có thể hỏi trình duyệt cách hủy hợp đồng thì một trận lũ quét đã xảy ra.
Nó chỉ xảy ra trong giây lát.
Không khí vui vẻ hòa thuận vừa rồi bỗng nhiên bị phá vỡ.
Đám đông bắt đầu giải tán.
Tôi đứng dậy và chạy vội ra ngoài.
Trong cơn hoảng loạn, mắt cá chân của tôi đã mắc vào bụi cây.
Tôi ngồi xổm xuống và cố hết sức đẩy những mảnh vỡ sang một bên trong khi nhìn xung quanh.
Vừa rồi tôi nhìn thấy Giang Dao ôm Bạch Lộ từ phía sau.
“Giang Dao!”
“Giang Dao, giúp em với!”
Bản năng sinh tồn khiến tôi tuyệt vọng kêu cứu, không buông tha bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Giang Dao hơi khựng lại.
Trong lòng chợt dâng lên một tia vui mừng, liền nhìn thấy hắn ôm Bạch Lộ quay đầu rời đi không thèm nhìn lại.
Loài Báo rất nhanh và có thể đủ thời gian để quay lại cứu tôi.
Tôi biết, không phải là hắn không nghe thấy.
Mà là hắn không sẵn lòng.
Dòng nước lũ không cho tôi thời gian để hối tiếc, cũng không cho tôi cơ hội tự cứu mình.
Trước khi tôi kịp phản ứng, tôi đã hoàn toàn bị nó nuốt chửng.
7
Giang Dao ôm lấy Bạch Lộ chạy ra đường trước khi dòng nước ập đến.
Lên xe và rời đi đúng giờ.
Người tổ chức cắm trại thở hổn hển như thể vừa sống sót sau một thảm họa, gầm lên hỏi:
“Mọi người đều ở đây hết, phải không?”
Giang Dao chợt nhớ ra điều gì đó, đứng dậy với vẻ mặt nghiêm trọng.
Hắn nhìn xung quanh
Bạch Lộ: “Sao vậy, Giang Dao?”
“Kiều Thạch đâu?”
Một cảm giác bất an khó tả đột nhiên lan tràn trong lòng Giang Dao
Cảm xúc này ảnh hưởng đến hắn, ngay lập tức hắn lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Thạch, đầu ngón tay hắn cũng run lên.
Sau khi tiếng bíp máy nối tiếp nhau vang lên, chỉ có sự im lặng lạnh lẽo và không có ai trả lời.
Cảm giác bất an, hoảng sợ lan rộng vô tận
Hắn định yêu cầu tài xế dừng lại.
Nhưng Bạch Lộ nói rất đúng lúc, không nhanh cũng không chậm.
“Kiều Thạch đã chạy ra ngoài từ lâu rồi.”
“Vừa rồi khi chúng ta trốn thoát,em thấy cô ấy rời đi trước mặt chúng ta.”
“A Dao, anh quên rồi à? Chúng ta cũng nghe thấy giọng nói của cô ấy.”
Bạch Lộ mỉm cười dịu dàng, trông như cô ấy không biết gì nhiều về thế giới này.
“Không phải cô ấy nói, Giang Dao, nhanh chóng rời đi…?”
Giang Dao ngừng cử động, lông mày dần dần giãn ra.
Theo những gì Bạch Lộ nói, Kiều Thạch không trả lời cuộc gọi của hắn vì cô cố tình giận hắn
Giang Dao dựa lưng vào ghế và nhếch môi lạnh lùng.
Hắn biết điều đó.
Kiều Thạch được chiều chuộng đến mức thậm chí còn dám nhắc đến việc chấm dứt khế ước.
Nghĩ như vậy, tâm trạng túc giận của hắn dù có thế nào cũng không thể nguôi ngoai được.
Vì không trả lời điện thoại nên hắn đưa tôi vào danh sách đen.
Sau đó nhắm mắt lại và thư giãn nghỉ ngơi.
Hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh Kiều Thạch nhẹ nhàng cầu xin hắn quay lại.
Luôn như vậy.
Tôi vẫn luôn thích hắn rất nhiều
8
Tôi lại tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ.
Một căn phòng với tông màu cực lạnh nhưng vẫn sang trọng.
Tôi chớp mắt và từ từ ngồi dậy.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, có một cô gái bước vào.
“Thưa cô, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
?
??
???
Tôi nói “Hả?” và ngơ ngác nhìn cô ấy.
“Cô đang gọi tôi phải không?”
Cô ấy mỉm cười và gật đầu.
Khi tôi đang nghĩ xem mình đang mơ không thì cánh cửa lại bị đẩy ra.
Một người đàn ông cao ráo, lịch lãm bước vào.
Cô gái đó giới thiệu anh là Mộ Từ Sinh
Hmm…
Hình như đó là người đàn ông mà tôi đã từng từ chối.
Khi nộp đơn xin ký khế ước, tôi đã lên kế hoạch cho lựa chọn thứ nhất và thứ hai giống như khi đăng ký vào đại học.
Sự lựa chọn đầu tiên là Giang Dao
Lựa chọn thứ hai là… Mộ Từ Sinh
Khi bạn tôi nhìn thấy tôi viết tên Mộ Từ Sinh, cằm cậu ấy như rớt xuống tầng hầm.
“Thạch Thạch… sao cậu lại chọn người rắn…?”
Tôi sợ phản ứng của cô ấy đến mức run rẩy.
“Có chuyện gì sao?”
“Mọi người không biết gì về Mộ Từ Sinh ngoại trừ việc anh ấy giàu có, và có tất cả mọi thứ ngoại trừ ngoại hình, tuổi tác và tính cách!”
“Thạch Thạch, sao cậu lại chọn anh ta thế?”
Tôi thành thật trả lời.
“Đó là vì anh ấy giàu.”
“…”
Phản hồi của Giang Dao rất nhanh.
Khi tôi vừa ký kết khế ước thành công tốt đẹp với Giang Dao, Mộ Từ Sinh cũng cử quản gia đến truyền tin
Bày tỏ sự sẵn sàng ký kếtkhế ước với tôi.
Tôi xấu hổ nói với quản gia: “Tôi đã có tình cảm với người khác rồi…”
Quản gia mắng tôi vô ơn rồi giận dữ bỏ đi.
……
Tiếng bước chân của người đàn ông đang đến gần đưa tôi trở về thực tại.
Một nụ cười dịu dàng và vô hại hiện trên môi anh.
“Em thấy khỏe hơn chưa?”
Tôi mất khả năng suy nghĩ trong giây lát và gật đầu khô khốc.
Anh tiến lại gần, trên người toát ra khí tức ôn nhu mà lạnh lùng.
Những đầu ngón tay mảnh khảnh nhợt nhạt nâng cằm tôi lên.
Đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi.
Anh nói bằng một giọng cực kỳ dịu dàng:
“Tốt lắm.”
“Vậy đêm tân hôn của chúng ta sẽ là tối nay.”