Khế Ước - Băng Hồng Trà Bạch Nguyệt Quang

Chương 1




Giang Dao là thú nhân báo xinh đẹp nhất trong thú nhân, nhưng hắn không còn cách nào khác ngoài việc lập khế ước với tôi.

Hắn thường cười tinh nghịch với tôi và nói:

“Hợp đồng sẽ chấm dứt khi con người chết, vậy khi nào em mới chết”

Giang Dao đã cứu Bạch nguyệt quang – người mà hắn hằng mong ước, và để tôi bị lũ cuốn trôi.

Khế ước cuối cùng đã bị chấm dứt.

Khi chúng tôi gặp lại nhau, hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông lịch lãm phía sau tôi và hỏi với ánh mắt nham hiểm:

“Em bỏ rơi tôi vì hắn ư? Hắn tốt hơn tôi chỗ nào?”

Hmm…

Có lẽ vì rắn có nhiều… hơn mấy thú nhân khác…

*Lưu ý trước khi đọc: xưng hô sẽ thay đổi theo hoàn cảnh và thái độ của nhân vật nên Zịt không để thông nhất nhe~

1

Không lâu sau khi khế ước được thành lập, Giang Dao đã nói với tôi: “Khi nào cô mới chết”.

Tôi ngồi xổm trước mặt hắn cầm một chiếc bánh hạt dẻ mới nướng.

Lấy tay chọc chọc vào chân hắn

“Giang Dao.”

“Em đã học cách làm món bánh hạt dẻ mà anh thích, anh mau nhận đi.”

Hắn đưa bàn tay ra sau đầu và nghiêng người về phía trước.

Giọng nói lười biếng phát ra.

“Tránh xa tôi ra.”

“Cả cô và chiếc bánh đó.”

Tôi mím môi và ngước nhìn hắn.

“Anh không thích hạt dẻ nữa à?”

“Vậy anh thích ăn gì, em sẽ học làm món đó.”

Giang Dao nhẹ khịt mũi.

“Chỉ cần cô làm thì tôi chẳng thích gì cả, hiểu không?”

Khi hắn thư giãn, đôi tai nâu của hắn sẽ thò ra và phủi bụi.

Giống như bây giờ, có một sự tương phản dễ thương với tính cách lạnh lùng của hắn

Tôi nhìn vào tai hắn nhưng không nghe rõ hắn đang nói gì.

“Hả? Anh vừa nói gì thế?”

Giang Dao hết kiên nhẫn và thốt ra một tiếng “tsk”.

“Cô có thể đi ra ngoài và đừng làm phiền tôi nữa, được không?”

Toàn bộ không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo và khó xử.

Tôi từ từ đứng dậy và nhìn chằm chằm vào chiếc bánh hạt dẻ nóng hổi.

Nhẹ nhàng hỏi:

“Nếu anh hận em như vậy, thì sao trong số nhiều cô gái nguyện ý lập khế ước, anh lại chọn em?

Giang Dao dừng lại một chút, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó.

Hắn nghịch điện thoại, thản nhiên nói tiếp:

“Vậy bây giờ nhìn tôi không giống hối hận sao?”

Gáy cổ hắn dường như hơi nóng lên.

Đó là dấu vết Giang Dao để lại khi khế ước được ký kết.

Đó cũng là một trong số rất ít lần hắn chạm vào tôi.

Im lặng hồi lâu, tôi cúi xuống nhặt chiếc bánh đã làm hắn thấy chướng mắt.

Chắc vì bị lời nói của hắn làm cho choáng váng nên tay vô tình chạm vào chiếc cốc bên cạnh.

Chiếc cốc rơi xuống đất.

Khuôn mặt của Giang Dao đột nhiên trở nên hoảng loạn.

Hắn nhanh chóng cầm chiếc cốc lên và lo lắng kiểm tra nó.

Hai giây sau, ánh mắt hắn dán chặt vào thành cốc.

Đó là một vết nứt nhỏ.

“Em xin lỗi, Giang Dao…”

Trong khoảnh khắc im lặng.

Chiếc bàn cà phê bên cạnh bị Giang Dao đá đổ.

Tiếng va chạm lớn khiến tôi run rẩy.

Chiếc bánh hạt dẻ còn ấm nằm trên mặt đất, đã biến dạng một nửa.

Lông mày của Giang Dao trở nên lạnh lùng và vô cảm, không có chút ấm áp nào.

“Cố tình trả thù tôi?”

“Tôi nghe nói khế ước này chỉ có thể chấm dứt khi con người chết.”

Hắn nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt lạnh lùng như hồ nước, và hỏi từng chữ:

“Vậy khi nào cô mới chết?”

Bên ngoài cửa sổ.

Tia sét mang theo gió và mưa phản chiếu ánh sáng quá mức lên khuôn mặt tái nhợt của tôi.

Sau đó, tôi mới phát hiện ra.

Chiếc cốc đó là do bạch nguyệt quang của hắn đưa cho.

Đó là lý do tại sao hắn rất trân trọng nó.

2

Hôm sau.

Tôi không thể nhớ mình đã đáp lại Giang Dao những gì nữa.

Tôi chỉ nhớ rằng hắn đã chế nhạo và nói điều gì đó còn mỉa mai hơn.

Khi tôi kịp phản ứng, tôi đã chạy ra khỏi cửa và khóc lóc.

Ồ, tôi quên mất trời đang mưa.

Mưa như trút nước làm nặng thêm mái tóc bồng bềnh của tôi.

Tôi cảm thấy mình như bị tổn thương.

3. (bắt đầu chỗ này đổi xưng hô nhé!)

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh.

Còn Giang Dao thì đang ngồi bên giường, nắm lấy tay tôi.

“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi…”

Giang Dao rất hiếm khi nói chuyện với tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng như vậy.

Hắn cụp mắt xuống và mở miệng.

Một lúc sau, hắn thì thầm: “Anh rất lo lắng cho em.”

Hắn nâng cổ tay tôi lên và hôn tôi một cách nhẹ nhàng.

Chắc đây là cách hắn muốn xin lỗi tôi.

Xin lỗi vì lời nói vô ý của hắn.

Để bày tỏ lời xin lỗi, hắn còn đưa đôi tai đầy lông của mình vào tay tôi và yêu cầu tôi sờ chúng.

Tôi thực sự không phụ sự mong đợi của mình, nhưng tôi có thể bị một đôi tai đó dỗ dành.

Tôi đoán tôi là một người rất thích sự mềm mại của lông.

Sau này tôi mới biết.

Những sai lầm vô ý của hắn sẽ chỉ ảnh hưởng đến những người hắn không quan tâm.

Cũng giống như hắn luôn cảnh giác với tôi khi đối mặt với Bạch Lộ.

Sẽ không xảy ra sai sót “vô ý”.

Giống như chuyến cắm trại đó.

Ngày tôi và Giang Dao hoàn toàn chấm dứt khế ước.

4

Khi xe buýt đến nơi thì trời đã tối.

Giang Dao đã đợi ở gần đó rất lâu.

Tôi loạng choạng bước ra khỏi xe và mang theo một chiếc túi nhỏ kèm theo hai chiếc túi lớn.

Vì tầm nhìn của tôi bị cái túi chặn lại nên tôi không nhìn thấy ai trước mặt mình.

Khi đang đi xuống, tôi va phải một người nào đó.

“A——”

Ngay lập tức có tiếng rơi và lăn xuống đất.

Tôi vội vàng ném túi xách xuống và chạy tới giúp cô ấy.

“Tôi xin lỗi, xin lỗi!”

Ngay lúc tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, tôi đã bị một bàn tay đẩy ra.

“Em không có mắt à?”

Giang Dao liếc nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy, sau đó lập tức bế Bạch Lộ đi ra ngoài.

Móng vuốt của thú nhân báo thực sự rất khỏe.

Tôi chạm vào vai mình, tối nay chắc chắn sẽ có vết bầm tím.

Tiếng lẩm bẩm vang lên từ phía sau.

“À, nếu tôi không lầm thì có phải người thú của Kiều Thạch đã đẩy cô ấy ra rồi mang Bạch Lộ đi, phải không…?”

“Ừ, chuyện này cũng không có gì lạ cả? Ai cũng biết bạch nguyệt quang của Giang Dao là Bạch Lộ mà?

“Vậy tại sao hắn ta lại phải ký khế ước với Kiều Thạch?”

“Ai mà biết được, chắc chỉ để trêu chọc Kiều Thạch thôi, hoặc có thể là hắn đang cãi nhau với Bạch Lộ, rồi cố ý ký khế ước với Kiều Thạch để chọc tức Bạch Lộ ghen tị gì đó.”

Tôi khó khăn tiến lên một bước, thân thể có chút cử động.

Thật khó để rời đi như không có chuyện gì xảy ra cả.