Phó Thiếu Thần đi đến nắm tay Bạc Nhiên kéo về bên người, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Hình Hạo Dân.
"Phó tổng..tôi không nghĩ lại gặp anh ở đây"
"Tôi cũng không nghĩ tôi sẽ ở đây"
Dứt câu, Phó Thiếu Thần nắm tay Bạc Nhiên rời đi để lại Hình Hạo Dân ngỡ ngàn không hiểu chuyện gì.
Điều mà Hình Hạo Dân kinh ngạc đó chính là...tại sao Bạc Nhiên lại quen biết với Phó Thiếu Thần lại còn là mối quan hệ không bình thường như thế.
Ở ngoài xe, Bạc Nhiên chau mày tức giận cố gắn đẩy tay hắn ra, tên này ngày càng quá đáng mà...
"Phó Thiếu Thần..anh làm gì vậy..mau buông tôi ra"
"Làm gì?..em còn hỏi tôi làm gì sao..mau ngoan ngoãn theo anh về nhà"
Hắn để cô vào xe rồi nhanh chóng đóng cửa lái xe về vinh thự Lạc Hoa luôn, Bạc Nhiên không cự lại cũng không thể chạy đi được nên đành ngồi im ở đó.
VINH THỰ LẠC HOA.
*"Thi**ếu gia..Bạc tiểu thư..hai người.."*
Phó Thiếu Thần vừa về đến nhà liền bế thóc cô lên phòng không nói một lời nào, khuôn mặt hắn thật sự rất đáng sợ...
"Phó Thiếu Thần..anh bị gì vậy chứ.."
"Hắn là ai?"
Bạc Nhiên chợt ngơ người ra nhìn hắn, người mà hắn đang hỏi là Hình Hạo Dân sao?...
"Cậu ấy là bạn của tôi...không có gì cả"
"Vậy sao?"
"Chứ anh nghĩ là gì.."
Thái độ của hắn không lẻ là đang "ghen" sao...ôi thật là bất ngờ nhưng không thể nào được...Bạc Nhiên nghĩ thầm rồi đứng dậy định rời khỏi.
"Chuyện đó..em nghĩ thế nào.."
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng động, câu hỏi này cô chưa nghĩ đến nhưng dường như đã có câu trả lời...cho dù cô có tình cảm với Phó Thiếu Thần nhưng thế giới cả hai người đối lập hoàn toàn, cô không xứng với hắn càng không thể ở cạnh hắn...
"Tôi..tôi không thể.."
"Em nói dối.."
Phó Thiếu Thần ngay lập tức kéo cô quay lại, mặt đối mặt khó xử vô cùng. Bạc Nhiên vẫn cố gắn giữ vững thái độ kiên quyết dứt khoác nhưng tận sâu ánh mắt đã đỏ hoe như muốn rơi lệ.
"Anh tin hay không thì tuỳ anh...tôi không thích anh và cũng không muốn quan hệ giữa tôi và anh phức tạp đến mức không thể cứu chửa"
"Anh không tin"
"Tin hay không..ngày mai đã đến hạn tôi sẽ rời khỏi đây thôi"
Bạc Nhiên vừa mở cửa thì bàn tay to lớn nào đó phía sau đẩy mạnh đóng lại, cô chau mày quay mặt lại thì đột ngột bờ môi lạnh lẽo điên cuồng kia chiếm lấy đôi môi mỏng manh ngọt lịm của cô.
"Phó..Thiếu Thần..anh..ưm.."
Dường như không thể chống cự lại nỗi sức lực của tên đàn ông đang điên loạn này, cô có thể cảm nhận hắn bây giờ đang rất tức giận...
Nụ hôn ngày càng thâm sâu điên cuồng, lớp áo từ bên ngoài cũng chậm rãi rơi xuống sàn nhà. Bản thân Bạc Nhiên không biết từ khi nào lại không muốn đẩy hắn ra nữa...cứ như thế tiếp nhận hắn không chút hối hận.
"Nhiên Nhi..anh thật sự rất yêu em"
"Em không xứng với anh.."
"Ngoài em ra thì tất cả đều không xứng"
Bầu không khí ái dục tràn ngập trong căn phòng, quần áo quăng bừa bộn khắp nơi trên sàn nhà thật sự cuồng nhiệt khiến người ta phải đỏ mặt.
Ở một nơi khác, Kỷ Mặc Yên đang cùng với một đứa bé tầm ba, bốn tuổi ăn kem tại một công viên gần đó.
"Mama..chúng ta đi qua kia đi"
"Được..đi thôi"
Từ xa xa, một thuộc hạ theo lệnh của Dạ Dịch Nhân đi theo dõi cô và đã gọi điện báo cáo với hắn.
Đứa bé này là Kỷ Tiểu Tân, khi cô rời khỏi Dạ Dịch Nhân sang nước ngoài thì mới biết mình mang thai con của hắn. Đứa bé vừa sinh ra mắc chứng bệnh tim khá nghiêm trọng cô cần một khoảng tiền chữa trị nên mới chấp nhận ở bên cạnh Dạ Dịch Nhân một lần nữa.
Cũng vì một lí do, bốn năm trước cô yêu hắn nhiều đến nỗi không thể tưởng tượng được nhưng trong suốt thời gian yêu nhau cô không hề biết hắn là một ông trùm xã hội đen làm ăn phi pháp, giết người không gướm tay...
Tất cả cũng chỉ bình thường cho đến một ngày, một người đàn ông gọi là cha nuôi của Dạ Dịch Nhân đến gặp cô.