Khế Ước Bạc Tỉ

Chương 12: Động Tâm




Buổi trưa ở công ty ai cũng tranh thủ nghỉ ngơi uống cafe một chút nhưng chỉ riêng Bạc Nhiên phải ngồi đó sắp xếp lại các văn kiện hồ sơ.

Một cô gái mang tách cafe đi đến, trông nhỏ tuổi hơn cô thì phải. Khuôn mặt mấy phần thân thiện nhưng hơi hậu đậu một chút, tay cầm cafe suýt nữa thì đỗ đầy ra sàn rồi.

"Em không sao chứ?"

"Em..cảm ơn chị..em không sao"

Nhìn thấy cô gái mang tách cafe nóng mang đến cho đám người đang cười nói hí hố đằng kia, cái này gọi là "ma cũ ăn hiếp ma mới" đây mà. Bạc Nhiên cô ghét nhất là những loại người thế này.

*"Sao mà ng**ọt quá vậy..cô biết pha cafe không thế?"*

"Em..em xin lỗi..để em pha lại ly khác"

Cô gái này Tố Miên - mười chín tuổi, đang là nhân viên tập sự của BAYL, vừa mới vào tính tình hiền hoà lại rất dễ bị ăn hiếp.

"Phó Tổng không phải tuyển những người bị liệt chân tay đó chứ"

Giọng của Bạc Nhiên từ xa vang đến, mấy người nhân viên đó cũng muốn lên tiếng nhưng lại nghĩ đến việc cô ta là người quen của Phó Thiếu Thần thì tất cả im miệng lại rồi giải tán hết.

"Cảm ơn chị.."

"Sau này đừng để bị bắt nạt như thế"

Thật ra Bạc Nhiên cũng mới vào công ty, cô đã tự dặn lòng là không được gây sự vậy mà bây giờ lại làm gì thế nhỉ...thậm chí còn không phải chuyện của mình.

Ở một nơi nào đó, tại biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Thư làm loạn không ngừng than thở nài nỉ Lâm gia gia, cô ta còn ngang ngược xô đẩy người hầu làm nhẹ cơn giận nữa chứ...

"Gia gia..người phải làm chủ cho con...con nhất định phải gả cho Phó Thiếu Thần"

"Nhưng thằng nhóc đó...tính cách ngương ngạnh khó bảo ngay cả lão Phó cũng không quản được cậu ta..ta nghĩ con nên.."

"Không..không muốn, nhất định là Phó Thiếu Thần nếu không con sẽ cả đời không lấy chồng"

"Cái con bé này..."

Lâm Thư bực mình nói xong rồi thì thẳng lên lầu, lão gia gia cũng lắc đầu bó tay. Giới trẻ ngày nay ai cũng ngang bướng thế à..thật là đau đầu, Lâm Thư là cháu gái duy nhất của ông nên dù có miễn cưỡng ông cũng phải ép Phó Thiếu Thần lấy cô ta....

Buổi tối, tại vinh thự Lạc Hoa.

Ung quản gia đang hướng dẫn cho Bạc Nhiên những món ăn hoàng gia cần phải biết, cũng không hiểu sao hắn lại làm như thế...

"Bạc tiểu thư thật may mắn đó"

"Tại sao dì lại nói thế?"

"Trước giờ thiếu gia chưa từng cho bắt kì ai vào vinh thự này bao gồm lão gia gia đến cũng phải thông báo trước đấy"

"Thật..thật sao? Anh ta hình như không thích Phó lão tiên sinh thì phải"

"Chuyện này..."

Ung quản gia đột nhiên khựng lại không nói nữa, hẳn là chuyện cơ mật gia đình rồi nên Bạc Nhiên cũng tiếp tục làm việc không hỏi nữa.

Chuyện cô thắc mắc là tên này muốn làm gì mà phải bắt cô học mấy thứ này lại còn kiểu cách đi đứng sang trọng nữa chứ...hắn định đưa cô đi làm người nổi tiếng chắc?...

*"Thi**ếu gia..thiếu gia cậu về rồi"*

"Ừm..cô ấy đâu rồi?"

*"B**ạc tiểu thư đang sau bếp học làm..."*

"Tôi biết rồi, mọi người ra ngoài đi"

"*Vâng"*

Phó Thiếu Thần cho tất cả lui xuống, Bạc Nhiên đang chăm chú vào quyển sách dạy nấu ăn trông thật sự rất đáng yêu.

Hắn đột nhiên đi đến khiến cô giật mình, cả hai nhìn nhau tim đều loạn nhịp khó hiểu.

"Anh..anh làm tôi giật mình.."

"Khụ..khụ..ngày mai cô sắp xếp đồ theo tôi sang nước ngoài công tác một chuyến"

"Hả..lâu không?..ở đâu thế?"

"Cô hỏi nhiều quá đấy"

Phó Thiếu Thần nhanh chóng rời đi, cô gái này tại sao lại khiến hắn hành động lạ thường như thế. Chẳng lẽ là do cô ấy xinh đẹp sao...nhưng hắn đâu phải kiểu người dễ bị nhan sắc lây động chứ.