Khế Tử

Quyển 2 - Chương 76: Vĩnh hằng




Cạch một tiếng trầm đục, thân thể Thái Ân nghiêng về sau, có một sát na như thế trước mắt ông ta biến thành màu đen.

Khi ông ta lần nữa mở mắt ra thì Doanh Phong đã ung dung vứt bỏ súng trong tay, vũ khí rời khỏi tay anh nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Thái Ân che ngực, rõ ràng cảm giác được có cái gì đó tiến nhập thân thể, nhưng nơi đó ngay cả cái miệng vết thương đều không có, càng khỏi nói tới chảy máu.

“Mày dùng cái gì với tao?" Thái Ân mắt lộ nghi quang.

“Mảnh vỡ linh hồn tôi,” Doanh Phong biểu tình bình tĩnh, "Ông được xưng nhà khoa học thiên tài, nhất định hiểu nguyên nhân khế chủ có thể khống chế khế tử, ông đã ngụy trang thành khế tử của tôi, vậy phiền ông giả mạo cho chuyên nghiệp một chút.”

Thái Ân trái lại không thể điềm nhiên, "Mày có biết đây đối với bản thân mày có ý nghĩa gì không? Khế tử vốn phải chết trong nghi thức trưởng thành, là khế chủ đem  tuổi thọ của mình chuyển nhượng mới khiến đối phương có thể sống sót. Mày làm như vậy chỉ có thể khống chế tao một thời gian rất ngắn, lại vĩnh viễn hao tổn tuổi thọ của mình, đả thương địch thủ tám trăm tự tổn một ngàn, mày cảm thấy như vậy đáng sao?"

"Có thể thương tổn được ông tám trăm đã đủ.” Doanh Phong cho dừng phi thuyền, tinh môn cách đó không xa như một lốc xoáy màu lam thật lớn đang xoay tròn thuận chiều kim đồng hồ, xuyên qua nơi này, chính là một tinh hệ khác, nhưng nếu xuyên qua không phải máy móc mà là thân thể, thì sẽ bị áp suất của quỹ đạo không gian xé thành mảnh nhỏ.

“Địa điểm các ông định là ở đây? Người đến đón ông khi nào thì đến?"

Thái Ân trốn tránh không đáp, Doanh Phong lạnh lùng hướng bên cạnh thoáng nhìn, Thái Ân cả đời tâm cao khí ngạo cảm nhận được cảm giác áp bách từ trên trời giáng xuống trước nay chưa từng có, hai chân nhất thời mềm nhũn, may là tay trái kịp thời chống lên bàn điều khiển mới không ngã xuống, nhưng mồ hôi to như hạt đậu đã nhỏ giọt, lộp bộp rơi lên mặt bàn màu trắng bạc.

“Phương thức chuyển tiếp.” Doanh Phong không chút khách khí hỏi lại một lần.

"Hộ thuẫn... Hồi sung...*" Thái Ân giãy dụa từ trong kẽ răng phun ra bốn chữ, lực lượng ép trên đỉnh đầu không cánh mà bay, áp lực biến hóa từ đáy sâu phút chốc trồi lên mặt biển khiến ông ta không thể không đỡ lấy bàn điều khiển bên cạnh từng ngụm từng ngụm thở dốc, mặc cho ông ta trước đó là một kẻ có bao nhiêu kiêu ngạo, trước mặt hậu bối thua mình hơn bốn trăm tuổi cũng hoàn toàn không còn tôn nghiêm.

*Nghĩa là Bảo vệ, rồi quay về nạp năng lượng.

“Mày vận dụng thành thạo như vậy, nhất định từng thử qua trên người khế tử của chính mình đi," Thái Ân cố gắng mở đôi mắt bị mồ hôi ướt nhẹp, “Giờ tao đã biết nó vì cái gì không giáp mặt xưng hô với mày bốn chữ đó.”

Doanh Phong làm như không nghe thấy lời ông ta, mở máy tạo sóng hộ thuẫn, ngoài phi thuyền bắt đầu dập dờn từng đợt ánh sáng lam sắc như sóng biển lưu động, trong khu an toàn, mở loại thiết bị tiêu hao điện dung cao này quả nhiên không hợp với lẽ thường lại gây sự chú ý.

Một tinh hạm hắc sắc từ nơi ẩn thân hiện ra, ký hiệu kim ưng nơi đuôi hạm có ưng nhãn (mắt ưng) ngạo thị bầu trời, đây là tài sản riêng của Tinh Lâu —— Phi Ưng, cũng là căn cứ thí nghiệm di động trong không gian mà họ thành lập.

Phi Ưng đối phi thuyền của bọn Doanh Phong không hề hoài nghi mở rộng cửa khoang, Doanh Phong điều khiển một nửa phi thuyền, chủ động tiến nhập sào huyệt địch nhân.

"Cảm giác thấy chết không sờn tốt chứ?” Thái Ân nhìn anh dùng tư thái không chút úy kỵ xuống phi thuyền, vô cùng muốn từ trên bộ mặt biểu tình nhất thành bất biến của thanh niên này chứng kiến cảm xúc khác, thất bại, sợ hãi, cùng người yêu chia lìa, tựa như cảm xúc cậu ta đã cho mình.

"Hiện tại cạnh ông cũng không có cái gì có thể chống đỡ thân thể ông đâu,” Doanh Phong dùng đồng dạng uy hiếp đáp lễ.

Phi Cảnh nhìn thấy Thái Ân một mình đi lên, khó hiểu hỏi, "Sao chỉ có mình ông? Thương Dương đâu?"

Thái Ân né người qua, lộ ra người đằng sau ông ta, hai người nhìn thấy đối phương thì đều không thể tránh khỏi lặng đi một chút.

Phi Cảnh đi tới, ngẩng đầu đánh giá Doanh Phong so với hắn cao hơn mười mấy centimet, mà Doanh Phong đang cúi đầu đánh giá hắn, hai người đề phòng vòng quanh đối phương đi một vòng, cuối cùng lại dừng lại ngay chỗ ban đầu.

“Đạp Vân.” Từ miệng Doanh Phong phun ra một cái tên.

Phi Cảnh biến sắc.

Doanh Phong lúc này đã hiểu rõ, xem ra lời hiệu trưởng từng câu từng chữ đều là thật, không chút nào khoa trương.

“Ông quả nhiên là khế chủ của thầy hiệu trưởng.”

Phi Cảnh không thể tưởng được sinh thời còn có thể nghe lại cái tên đó, “Thầy hiệu trưởng? Có ý gì, tên đó còn sống, còn trở thành hiệu trưởng?"

"Chính là như thế.”

“Trường nào?”

"Bích Không, trường cũ của ông.”

"A," Phi Cảnh một tiếng cười lạnh, “Tôi cho là cậu ta không chịu đựng qua nổi kỳ rồi loạn, không thể tưởng được cậu ta không chỉ còn sống, mà còn sống không tệ.”

Doanh Phong không lưu dấu vết đánh giá chung quanh, "Nếu so với ông trốn ở chỗ này, thì hình như tốt hơn một chút."

Phi Cảnh ánh mắt trầm xuống, "Cậu với khế tử của cậu đều không làm cho người thích."

Thời gian khống chế Thái Ân có hạn, Doanh Phong không muốn cùng ông ta phí lời, “Cậu ấy đâu?”

Phi Cảnh dùng ngón cái chỉ chỉ thiết bị thủy tinh phía sau, Doanh Phong tự nhiên cũng nhìn thấy Lăng Tiêu ngã trên mặt đất.

“Ông đã làm gì cậu ấy?” Trong giọng nói anh mơ hồ có ngữ điệu chất vấn.

“Cậu ta nói nhảm rất nhiều, tôi mời cậu ta ngủ một giấc thôi.”

Doanh Phong lúc này mới yên lòng lại, anh đã biết Lăng Tiêu đi tới chỗ nào đều sửa không được tật xấu này, người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, hầu tử chết vì nói nhiều, anh phảng phất có thể đoán được vận mệnh Lăng Tiêu sau này.

Anh chuyển hướng Thái Ân, "Đi thả cậu ấy ra.”

—— Nếu ông không muốn trước mặt người khác lặp lại lần nữa thể nghiệm vừa rồi.

Doanh Phong lời ngầm viết ở trên mặt, không chừa chỗ nào cho Thái Ân giả bộ không thấy.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Phi Cảnh thấy Thái Ân thật sự nghe theo đối phương phân phó, đi ra phía trước nhập vào mật mã, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Mấy chữ cuối nhập vào xong, môi trường trong suốt vây khốn Lăng Tiêu nhoáng lên rồi biến mất, Doanh Phong đi qua, đem Lăng Tiêu trên mặt đất lật lại, chủy thủ dưới người cậu cũng theo đó hiển lộ.

Doanh Phong ngẩng đầu liếc nhìn Phi Cảnh một cái, người sau nhún vai.

“Cậu ta dùng tự sát uy hiếp tôi, tôi là cứu cậu ta thôi.”

Doanh Phong không nói một lời cất chủy thủ, ôm lấy Lăng Tiêu ngủ mê mệt xoay người rời đi, Phi Cảnh rút vũ khí nhắm ngay bóng lưng anh.

“Chờ đã.”

Doanh Phong dừng bước.

"Có ai có thể giải thích một chút cho tôi đây là tình huống nào?" Hắn hỏi Thái Ân, "Ông đi cứu người, người không cứu về được, còn để đối thủ ngênh ngang mà đem con tin mang đi như vậy, thực cho là chỗ này của chúng ta là nơi công cộng sao?"

Doanh Phong bình tĩnh xoay người đối mặt họng súng của hắn.

“Có thể ở nghi thức trưởng thành đả bại thầy hiệu trưởng, tôi tán thành thực lực ông trong quá khứ. Đáng tiếc ông bây giờ chưa chắc là đối thủ của tôi, vũ khí trong tay ông cũng chưa chắc có thể bắn trúng tôi."

“Vậy sao,” Phi Cảnh khinh miêu đạm tả nâng mắt, quét một vòng bên trong tinh hạm. Doanh Phong thuận theo tầm mắt hắn ngước nhìn lên, trên cao xoay quanh họ, cứ vài thước lại có một người cầm trong tay vũ khí hạng nặng, đem hai người trùng điệp vây quanh. Cơ hồ hình thể mỗi người đều là thiếu niên, nhưng màu mắt lại bại lộ thân phận đã trưởng thành của họ.

"Được rồi, " Doanh Phong cải biến cách nói, "Nếu ông không để chúng tôi đi, tôi sẽ giết ông ta.”

"Giết ai? Hắn?" Phi Cảnh quay đầu lại nhìn nhìn Thái Ân, lại quay nhìn Doanh Phong tay không tấc sắt, trong lòng còn ôm một người sống, “Cậu tính làm thế nào?”

Doanh Phong dùng hành động thực tế trả lời câu hỏi của hắn, chỉ thấy Thái Ân chầm chậm rút ra chủy thủ, thân thể giống như không theo ông ta khống chế, đem lưỡi dao sắc bén chính xác vô cùng nhắm ngay chỗ trí mạng của mình.

Phi Cảnh kinh ngạc với một màn trước mắt, cho đến tận khi Thái Ân giãy dụa mở miệng.

“Thả… Họ đi…”

Người tầng trên đồng loạt buông xuống vũ khí, Phi Cảnh nghĩ nghĩ cũng thu súng về.

"Được rồi, cậu thắng, cậu có thể mang cậu ấy đi."

Doanh Phong cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn, chuyển qua nói với Thái Ân, “Ông đã là chủ nhân nơi này, phiền ông tiễn khách một chút đi.”

Thái Ân bị anh quản chế, không thể không tự mình hộ tống họ rời đi, có ông ta bên cạnh, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai người tự tiện xông vào đầm rồng hang hổ, lại lông tóc vô thương rời đi, bất kể thế nào đều không thể làm người ở đây vừa lòng.

Doanh Phong sắp biến mất khỏi tầm mắt Phi Cảnh, đột nhiên nghiêng người, hướng gương mặt vô cùng tương tự mình nói:

“Tôi biết nhiều năm trước sự kiện kia không phải lỗi của ông, ông bỏ thầy mà đi cũng không thể trách được. Nhưng thời gian thay đổi, người cũng thay đổi, thầy ấy đến nay còn ở nơi hai người gặp nhau chờ ông, ông đừng ngại trở về nghe một chút lời thầy muốn nói đi.”

Nói xong, anh cũng không chờ xem Phi Cảnh phản ứng thế nào, dưới Thái Ân tháp tùng, mang theo Lăng Tiêu về chỗ đỗ phi thuyền lúc đến.

“Mày sẽ… Hối hận......" Khi họ sắp lên tàu thì phía sau truyền đến tiếng Thái Ân nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

Doanh Phong định lơ luôn, nhìn Lăng Tiêu trong lòng mình, lại nảy ra chủ ý mới.

"Hai tay mở ra."

Thái Ân tựa như con rối gỗ bị giật dây, khi anh ra mệnh lệnh, hai tay không thể khống chế giơ lên giữa không trung.

"Nâng chân phải lên."

Thái Ân bị bắt bày ra một tư thế thực buồn cười, lửa giận của ông ta cơ hồ có thể theo tầm mắt đốt Doanh Phong thành tro, chính là ánh mắt như vậy, phối hợp động tác của ông ta, mới có vẻ càng thêm buồn cười.

Thần sắc Doanh Phong không hề lạnh băng băng như lúc trước.

“Dùng mười năm tuổi thọ của tôi, đổi lấy mười phút Kim kê độc lập* của ông, rất đáng.”

*Kim kê độc lập, một thế đứng trong võ học, có thể hiểu là thế Gà trụ trên một chân.

Anh hạ mắt, dừng ở người trong lòng, "Đáng tiếc người thích nhất xem náo nhiệt đang ngủ."

Thái Ân rốt cục từ trên mặt anh thấy một biểu tình khác —— một nét ôn nhu khó có thể phát hiện. Đây là phương thức trả thù Lăng Tiêu mới có thể lựa chọn, Doanh Phong vào lúc cậu đang ngủ lặng yên không một tiếng động thay cậu hoàn thành. Ai nói khế chủ sẽ không thay đổi, sống chung lâu với một kẻ ngây thơ, ngay cả anh đều lây nhiễm tâm tính thiếu niên, làm ra loại chuyện mà bản thân trong quá khứ vĩnh viễn không thể tưởng được.

Phi thuyền một lần nữa khởi động, Phi Ưng tâm không cam lòng không nguyện mở ra cửa khoang, đem hai kẻ xâm nhập không coi ai ra gì thả ra, lúc họ đang chuẩn bị qua Tinh Môn thì Lăng Tiêu mơ mơ màng màng tỉnh lại.

“Sao tôi lại ở đây a?” Cậu xoa hai mắt nhập nhèm, “Là anh mang tôi ra sao?”

Quả nhiên đây mới thực sự là Lăng Tiêu, Doanh Phong nghĩ thầm, sẽ không nghiêm trang nói với anh ‘cảm ơn anh’, ‘thực xin lỗi’, dù thân lâm hiểm cảnh, đối với cậu ấy mà nói bất quá cũng chỉ là ngủ một giấc mà thôi, Lăng Tiêu như vậy, làm sao một cái kỹ thuật chướng mắt bắt chước ra được.

Lăng Tiêu dù không có hưng phấn gặp lại sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng cũng vì nhìn thấy lại Doanh Phong mà vui sướng, cậu nhích rồi lại nhích đến trước mặt Doanh Phong, “Tôi nói cho anh nghe a, tôi vừa mới có một giấc mộng kỳ quái, mơ thấy anh xấu xa chỉnh Thái Ân một trận.”

“Anh đã làm thế nào?" Doanh Phong ra vẻ không biết.

"Chính là như vầy như vầy, " Lăng Tiêu bày ra một động tác Đại bàng giương cánh cực kỳ khoa trương, vừa bắt chước vừa tự vui vẻ vô cùng, “Chơi vui không?”

Cậu vui xong lại chống cằm thở dài, "Ai, đáng tiếc chỉ là mộng mà thôi, làm sao anh lại làm ra cái loại chuyện này được chứ.”

“Ừm, là em nằm mơ thôi,” Doanh Phong bất động thanh sắc châm lửa máy trợ lực, phi thuyền liên tục gia tốc, lập tức nhảy vọt vào Tinh Môn. Tầng mây tối đen, ánh sáng vặn vẹo, hình thành quang ảnh sặc sỡ trong đường hầm, lúc sáng lúc tắt, làm cho người ta cho dù thanh tỉnh cũng phảng phất như đặt mình vào một cơn mộng kỳ lạ.

Tay Doanh Phong lơ đãng cùng Lăng Tiêu bên cạnh chạm vào nhau, chỉ là một động chạm nhẹ nhàng như vậy, hai người đều dậy lên phản ứng không thể tưởng được.

Có lẽ cảnh tượng như thế quá mức tuyệt vời, muôn màu muôn vẻ chiếu rọi lên mặt của đối phương lúc sáng lúc tối, tâm tư dù có phức tạp hơn nữa, tại đây dưới ánh sáng thuấn tức vạn biến (trong nháy mắt mà bao nhiêu biến hóa) cũng vì hiệu ứng tương phản làm nổi bật mà thành trong suốt đơn thuần, khiến người ta kìm lòng không đậu có xúc động muốn đem nội tâm thổ lộ bằng cách trực tiếp nhất.

Bọn họ cùng đi qua thời gian, vượt qua không gian, hạt mầm chôn sâu dưới lòng đất lặng yên nẩy mầm, nháy mắt phá đất, có ánh mặt trời ở nơi đó chờ đợi.

Lăng Tiêu khẩn trương nuốt nước bọt, chẳng biết lúc nào tay cậu đã cùng Doanh Phong nắm vào với nhau, không ai chủ động, không ai bị động.

“Anh, anh đang làm gì đây?”

Cậu lắp ba lắp bắp nói.

Doanh Phong nghĩ đến lời huấn luyện viên từng nói.

——... Cậu chạm tới tay người đó thì tim đập nhanh, sẽ nhịn không được muốn hướng người đó biểu đạt tâm ý, đây mới là trạng thái mà sáu sao nên có."

Thầy không nói sai, thì ra khi chạm tay cậu ấy, tim đập thật sự không giống với dĩ vãng.

"Chỗ nào đó trên thân thể anh có biến hóa." Doanh Phong nói đúng sự thật.

Lăng Tiêu đem những lời này suy nghĩ một chút, càng nghĩ mặt càng nóng.

“Anh cái đồ đại dâm ma, thời điểm này rồi mà còn nghĩ, còn nghĩ tới loại chuyện đó…”

Cậu dù nói như vậy, tay lại vẫn dùng sức nắm chặt đối phương, một phút một giây cũng không muốn tách ra. Gương mặt Doanh Phong phóng đại trước mắt cậu, hai người dần dần tiếp cận, càng ngày càng gần, nhắm mắt lại, hô hấp gần trong gang tấc.

Phi thuyền xông qua Tinh Môn, bạch quang chói mắt thay thế hắc ám tồn tại một chốc, sau khi tất cả khôi phục bình thường, hai người duy trì tư thế cũ, tầm mắt lưu luyến từ trên mặt đối phương dời đến phía khác. Trước mặt họ, hơn mười chiếc thuyền bắn tỉa tạo thành hạm đội, ngay ngắn trật tự xếp thành hai nhóm, nòng pháo chỉnh tề nhắm vào họ.

Hình thức chiếc thuyền của chúng màu vàng đen khiến người chán ghét, bề ngoài mô phỏng hình dạng và màu sắc của côn trùng, râu sắc như đao, đèn trước bắc chước mắt kép, trên mỗi một chiến thuyền đều khắc ký hiệu Hạt tử (con bò cạp).

Đó là dấu hiệu hải tặc ác danh nổi nhất thiên hà này —— Đoàn hải tặc Độc Kinh.

Tín hiệu thông báo tiến nhập bay tới, một khẩu âm dị quốc thô đục dùng ngôn ngữ Thiên Túc không thuần thục tùy tiện phàn nàn.

"Ai nha nha, đuổi kịp suýt soát, nếu để cho tụi mày chạy thoát, cái tên điên ngành nghiên cứu kia nhất định lại lấy cớ không giao phí bảo hộ. Đúng rồi, tao thiếu chút nữa quên tự giới thiệu, tao là thuyền trưởng đoàn hải tặc kính mến của tụi bây Thịnh Hạt đại nhân, nếu ở trong vũ trụ gặp tao," thanh âm của hắn đột nhiên trở nên tà ác mà lại tràn ngập dụ hoặc, “Vậy thì chúc mừng, tụi mày có phiền toái rồi."