Khế Tử

Quyển 1 - Chương 50: Kế Đô*




*Tên một ngôi sao. Ai bên đạo Phật hay cúng giải hạn thì biết sao này. Cũng là một sao xấu.

Doanh Phong lúc này có chút hối hận lúc trước đáp ứng không dùng tinh thần thăm dò vị trí Lăng Tiêu, anh gọi điện cho Lăng Tiêu, không ai nghe, đang định dựa theo trật tự lần trước (là nhà ăn – sân thể dục) đi tìm, trùng hợp lại gặp bạn học ở dưới lầu.

"Doanh Phong, tôi vừa thấy Lăng Tiêu nhà cậu bay tới phòng huấn luyện, tôi gọi lại mà không gọi được, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Doanh Phong nghe nói như thế, phương hướng dưới chân liền chuyển, vội hướng về phòng huấn luyện, bạn nhỏ kia buồn bực muốn chết, đừng nói là hai người này mới sáng sớm đã đi huấn luyện chứ, thật là đủ siêng năng.

Doanh Phong tới phòng huấn luyện, quả nhiên thấy Lăng Tiêu cùng mấy người máy đánh đánh, cổng cá nhân và áo khoác đều bị tùy ý vứt một bên, có thể nghe được điện thoại mới là lạ. Anh tiến lên không nói hai lời đem đám người máy nhất nhất giải quyết hết, Lăng Tiêu mất đi mục tiêu thì nhắm ngay đối tượng mới gia nhập chiến cuộc, quyền cước như mưa ập tới.

Tốc độ của cậu so với bình thường có chỗ cao hơn, người thường đã không thể thấy rõ đường lối cậu ra quyền, công kích kín không kẽ hở phong tỏa góc chết toàn thân trên dưới, nghiệm chứng đầy đủ đạo lý công kích mới là phòng thủ tốt nhất.

Không, quá chậm rồi, đây là tâm lý Doanh Phong lúc này, động tác Lăng Tiêu rõ ràng so với trước kia nhanh hơn, nhưng anh mỗi một động tác đều thấy nhất thanh nhị sở, cũng có thể thành thạo tiếp chiêu giải chiêu, cuối cùng thậm chí nhắm một chỗ hở rất khó phát hiện, kiềm chế hai tay Lăng Tiêu, nương theo lực lượng của đối phương thoải mái tung cậu ngã xuống đất.

Lăng Tiêu té trên mặt đất ngẩn người, một chiêu lý ngư đả đỉnh nhảy dựng lên, kinh ngạc nhìn hai tay mình.

"Vì cái gì tôi có thể xuất thủ với anh?" Đã hơn một lần rõ ràng ngay cả lông tơ anh ta đều sờ không tới.

Trong khoảng thời gian này, Doanh Phong đã sớm tích lũy một lượng lớn tri thức có liên quan đến huyết khế, cơ hồ đã có thể coi là phân nửa nhà lý luận, "Bởi vì lần trước cậu là muốn đánh tôi, mà lần này chính là luận bàn bình thường."

"Cho nên là có liên quan tới ý nghĩ của tôi?” Lăng Tiêu đột nhiên nghĩ đến cái mình thấy hôm qua, “Tôi biết rồi, trình tự phán định phải không," tâm tình cậu phức tạp, "Kể từ khi biết chính mình có thể không phải là người, mọi chuyện cảm thấy không hợp lý trước kia đều có thể giải thích thông, nói không chừng ngay cả tư tưởng tôi hiện tại cũng không phải của mình.”

Doanh Phong không muốn cùng cậu ta theo đuổi đề tài này, “Không phải đã nói trước vô luận đi nơi nào đều phải báo sao?”

"Không phải là buổi tối mới báo lại sao?” Trong cơ thể cái người này có phải là có một đoạn mã hay không, chỉ cần mình thoát khỏi phạm vi tầm mắt của anh ta nó sẽ lập tức biến thành chất gây bệnh thần kinh.

“Từ giờ trở đi lúc nào cũng phải báo cáo," Doanh Phong cường ngạnh ra lệnh.

Hiện tại Lăng Tiêu có thể xác định đoạn mã này chân thật tồn tại, để tuần sau gặp lại Hằng Hà, lén nói anh ta xóa đi.

Sau khi ý thức được Doanh Phong cũng là ‘Sinh vật không phải người do số hiệu khống chế’, Lăng Tiêu đối với việc anh chuyên quyền bá đạo tất nhiên không lưu tâm, ngược lại an ủi chính mình đó là hệ thống của anh ta BUG (bị lỗi, từ chuyên ngành máy tính).

“Tôi sáng nay tỉnh dậy thật hưng phấn muốn đòi mạng, tay ngứa chân cũng ngứa,” cậu nắm nắm tay nhảy những bước nhỏ, "Nếu hệ thống cho phép chúng ta luận bàn, anh cùng tôi luyện luyện đi."

Nói xong cậu cũng không đợi Doanh Phong đồng ý hay cự tuyệt, trực tiếp một quyền đấm ra, bị đối phương một chưởng tiếp được. Doanh Phong biết máu mới tái tạo trong cơ thể cậu đang phát huy tác dụng, cũng bắt đầu nghiêm túc cùng cậu đối luyện, hai người lại đánh quanh khắp sân.

Cảnh tượng như vậy đã lâu không xuất hiện, một hồi ký khế ước ngoài ý muốn, khiến tình hữu nghị giữa hai người vốn đã ít đến đáng thương bị hủy thất thất bát bát, thậm chí làm cho bọn họ quên mất có một đối thủ thực lực mạnh mẽ như đối phương là một việc khiến người vui thích đến mức nào.

Dù thực lực Doanh Phong hơn trước nhiều, nhưng đối mặt Lăng Tiêu tiến công, vẫn toàn lực ứng phó đầu nhập chiến đấu. Lăng Tiêu đối với cục diện chỉ đạo này trong lòng hiểu rõ, nhưng thái độ Doanh Phong cho cậu biết mình không bị xem thường, nên cũng không vì song phương thực lực chênh lệch mà sinh ra tâm lý tự ti.

Bất quá không tự ti thì không tự ti, Doanh Phong vô luận là lực lượng hay là tốc độ  đề thăng, đều đang nhắc nhở cho cậu Doanh Phong đã có được năng lực của mình gia thành, sau đó rất tự nhiên liên tưởng đến nghi thức trưởng thành, nghĩ đến hắn đối đãi mình thế nào trong kỳ rối loạn, nghĩ đến lần đó nắm tay mình chỉ quăng ra đến một nửa liền không thể động đậy.

Trong lòng tức giận, quyền hạ xuống bất giác lẫn thêm tạp niệm, không đợi đụng tới thân thể đối phương đã bị cưỡng ép dừng lại, mà nắm tay Doanh Phong theo sát tới, đấm lên giữa bụng, Lăng Tiêu bị đánh lùi về sau mấy bước.

“Cậu lại nghĩ gì đó?” Doanh Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư cậu.

Lăng Tiêu tiêu trừ tạp niệm, lại vung quyền, "Đến đây đi."

Tinh lực Lăng Tiêu quả thực dồi dào đến nỗi thường nhân không thể chống đỡ, bọn họ từ sáng đánh tới giữa trưa, người này không có chút ý tứ muốn dừng lại, ngay cả Doanh Phong thể lực vượt trội cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

"Đủ rồi đi," anh chế trụ động tác Lăng Tiêu, "Đều đã đánh cho tới trưa, cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút."

Lăng Tiêu muốn nói mình còn chưa có mệt, bất quá cứ kéo Doanh Phong đánh như vậy, hình như cũng không tốt lắm, cậu nhu nhu cái mũi, “Vậy đi thôi."

Doanh Phong cuối cùng cũng dẫn cậu ra được khỏi phòng huấn luyện, hai người còn chưa đi đến ký túc xá, Lăng Tiêu đột nhiên hưng phấn a a a kêu lên.

"Làm sao vậy?" Doanh Phong không rõ cậu ta lại bị cái gì kích thích.

Lăng Tiêu vẻ mặt kích động chỉ vào ven đường, "Ly Phi Sa!"

Doanh Phong không biết nói gì, giờ mới thấy thứ gì đó đậu ở chỗ này, cậu ta buổi sáng quả nhiên là dùng cách bay mà rời ký túc xá sao?

Lăng Tiêu bước một bước dài liền lẻn đến trước xe, đông ngó ngó, tây ngó ngó, tựa hồ không ai chú ý tới mình, liền tiểu tâm dực dực sờ sờ thân xe hình giọt nước, vừa sờ một cái liền yêu thích không buông tay.

Vì sao lại có một cỗ xe Ly Phi Sa đứng ở dưới lầu chứ, lại còn là màu vàng mà cậu thích nhất, lúc con xe này mới ra, cậu đã một mình vụng trộm chảy nước miếng với biển quảng cáo thật lâu.

Thật sự là vô pháp kháng cự hấp dẫn của nó, Lăng Tiêu quay đầu đối Doanh Phong vừa đuổi tới nói nho nhỏ, “Anh giúp tôi trông chừng một chút.”

“Trông chừng cái gì?”

“Nếu có ai trông giống chủ nhân tới, liền cho tôi biết."

Nói xong, tay cậu khẽ chống, liền nhảy vào trong xe.

Ngồi vào ghế lái, máu Lăng Tiêu đều phải sôi trào, đây quả thực chính là tình nhân trong mộng của cậu, một khắc khi cậu cầm tay lái cảm giác hạnh phúc liền tràn ngập toàn thân. Cậu vờ như xe này là của mình, đã được cậu khởi động, giờ phút này cậu đang điều khiển nó chạy trên quốc lộ ven biển, gió biển ập vào mặt, cuồn cuộn thổi bay tóc, ngay cả phong cảnh ven đường đều tự tưởng tượng ra tám chín phần mười.

Ngay khi cậu đang đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của mình thì nghe được thanh âm lành lạnh của Doanh Phong từ sau lưng truyền đến, "Chủ xe đến rồi.”

Lăng Tiêu từ trong mộng bị hù tỉnh, cực nhanh quay đầu lại, “Đâu cơ?”

“Đây.”

Một cái bóng đen nghênh diện mà đến, Lăng Tiêu theo bản năng chụp lại, hậu tri hậu giác phát hiện kia không ngờ là một chiếc chìa khóa xe, bên trên còn khắc dấu hiệu giống với Ly Phi Sa.

Lăng Tiêu: "..."

Giỡn hả?

"Đây là xe của cậu, dùng tiền của cậu mua, không cần kinh ngạc."

Lăng Tiêu không có kinh ngạc, cậu còn trên cả kinh ngạc có được không?

"Tiền của tôi? Tôi sao có thể có nhiều tiền như vậy?" Tháng trước tôi cả cơm còn không có mà ăn.

“Cậu giết chết Khuê rớt xuống Linh hồn thạch, Phục Nghiêu thiếu tướng lần trước đưa tôi.”

Lăng Tiêu nghĩ nửa ngày mới nhớ tới đó là cái gì, nhưng cậu nghĩ đó là một loại tang vật, sớm đã bị quân đội tịch thu.

"Cho nên chiếc xe này là của tôi? Thật vậy sao?” Lăng Tiêu vốn cho là mình đã tỉnh mộng, không nghĩ tới mộng đẹp trở thành sự thật, trong nhất thời cảm thấy nhân sinh đều trở nên hư ảo.

Cậu khó có thể tin cắm chìa khóa vào xe, đèn chỉ thị trước mặt đồng loạt sáng lên, nói cho cậu biết tất cả chuyện này đều là sự thật.

"Dùng cổng cá nhân của cậu cũng có thể khởi động," Doanh Phong ở phía sau nhắc nhở.

Cứ đùa, như vậy một chút cũng không khốc có biết không? Khởi động xe đương nhiên là phải dùng chìa khóa!

Nếu vừa rồi Lăng Tiêu bay lên trời, thì lúc này cậu đã kích động đến mức lộn nhào mười tám vòng cân đẩu vân, cái loại tâm tình tình nhân từ trong mộng bước ra nói với mình ‘Em là của anh’ thật sung sướng không lời nào diễn tả nổi.

"A ha ha, " Lăng Tiêu đắc ý đến mức cái đuôi cũng không biết nên vểnh lên thế nào, “Tôi muốn đem nó đi hóng gió!”

Thật không khéo, Doanh Phong nhận được tin nhắn từ thầy huấn luyện, muốn anh bây giờ qua đó một chuyến.

“Chờ tôi trở lại cậu hãy đi.”

Lăng Tiêu làm sao có thể chờ được, "Đi thôi đi thôi, tôi chỉ chạy chạy mấy chỗ gần đây.”

Doanh Phong căn bản không yên tâm cậu ta hứa hẹn, bất quá Lăng Tiêu sợ anh ngăn trở, đã sớm giẫm ga chạy đi, Ly phi sa không hổ là Ly phi sa, động lực tràn trề, một giây đã vụt mất, ngay cả cái bóng dáng cũng không thấy.

Doanh Phong hết cách, đành phải đến chỗ thầy huấn luyện trước, đối phương nhiệt tình chuẩn bị đề thi vào Ngự Thiên bao năm qua cho anh, còn vô cùng tỉ mỉ giới thiệu với anh địa điểm thi và các điều cần chú ý của mỗi một đề.

Doanh Phong thủy chung không thể tập trung tinh thần, lo lắng đồ đần độn đó sẽ gây chuyện chiếm hết phân nửa lực chú ý, mãi đến khi điện thoại cầu giúp đỡ rốt cục đánh tới, chứng thật lo lắng của anh đều không phải là lo nghĩ nhiều.

"Doanh Phong cậu mau lại đây, người Thiên Túc đã không thể ngăn cản được Lăng Tiêu!"

Doanh Phong chỉ có thể nói một chút nguyên nhân với thầy huấn luyện, sau đó nhanh chóng chạy tới nơi xảy ra chuyện, cảnh tượng ven đường tựa như có cơn lốc vừa mới quét qua khiến anh chấn động, ai thấy mặt anh cũng căm giận chạy đến kể tội.

"Lăng Tiêu đua xe trong sân trường!"

"Lăng Tiêu tập lượn giữa các dãy phòng học!”

"Lăng Tiêu tông hỏng cổng vào Vành đai xanh (nghĩa là công viên cỡ lớn)!”

"Lăng Tiêu thổi loạn kiểu tóc tớ!”

Doanh Phong chỉ có thể lựa chọn che chắn hết, chờ khi anh rốt cục nhìn thấy kẻ gây họa, đối phương đang dùng Ly phi sa với hình thái phi hành khí trong không trung hoa lệ vẽ ra từng cái từng cái vòng số 8, cách đó không xa còn lơ lửng một chiếc phi hành khí cảnh dụng đang hướng cậu cách không kêu gọi đầu hàng.

“Chủ chiếc xe phía trước, lệnh cho cậu lập tức dừng lại, bằng không chúng tôi sẽ dùng thủ đoạn đặc thù với cậu!”

Ly phi sa không có nửa điểm ý tứ muốn dừng, ngược lại trên không trung liên tục quay cuồng mấy vòng, tiếp theo xông thẳng lên trời, tới một cao độ nào đó, lại thẳng tắp lao xuống, mắt thấy sắp đụng vào xe cảnh sát.

Doanh Phong trán nổi gân xanh, không nghĩ ngợi gì đối Lăng Tiêu thực thi tinh thần khống chế, một bàn tay chụp lên thắng khẩn cấp, Ly phi sa còn cách cách xe cảnh sát chỉ có một cm thì hiểm hiểm dừng lại, cảnh sát bên trong sợ tới mức chảy xuống mồ hôi lạnh.

Tên nhóc điều khiển phi hành khí Lăng Tiêu lúc này mới ảo não đáp xuống đất, xe cảnh sát cũng theo sát mà đáp xuống, viên cảnh sát vừa từ bên trong nhảy ra liền rống vào mặt Lăng Tiêu.

“Tôi vừa rồi bảo cậu dừng cậu không nghe thấy sao? Cậu đã gây trở ngại nghiêm trọng đến giao thông đường không cậu có biết không? Thành thật khai báo có phải đã uống rượu không?”

Lăng Tiêu biết mình phạm vào sai lầm, cúi gục đầu, "Không có."

"Thực xin lỗi, " Doanh Phong tiến lên một bước, “Là tôi quản giáo không nghiêm.”

Cảnh sát lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có một người, “Cậu là ai?"

“Tôi là khế chủ của cậu ấy, cậu ấy không có uống rượu, nhưng hôm qua ngoài ý muốn xuất huyết quá nhiều, cho nên hôm nay tinh thần hơi phấn khởi quá độ chút.”

"Loại tình huống này cậu phải chịu trách nhiệm chính biết không? Tinh thần phấn khởi thì phải hảo hảo mà ở trong phòng, đừng có ra ngoài quậy! Thân là khế chủ sao cậu có thể không trông chừng cậu ta?”

Doanh Phong rũ mắt, “Phải, tôi sẽ chú ý."

Cảnh sát lấy ra máy quét thẻ, “Tinh thần phấn khởi cũng không thể lấy đó làm cớ, nộp tiền phạt đi!"

Doanh Phong chở Lăng Tiêu quay về đường cũ, một đường bồi thường cây bị cậu đụng gãy, chướng ngại vật trên đường, vành đai xanh, chờ trở lại học viện, tiền Lăng Tiêu bán máu đã bay hết một phần tư.

"Thành thật chưa?" Doanh Phong tức giận hỏi.

Lăng Tiêu lầm bầm trong miệng chẳng biết đang oán hận cái gì.

“Hôm nay không được chạm vào xe nữa! Cũng không cho ra ngoài, ngoan ngoãn theo tôi về!”

Lăng Tiêu tự biết đuối lý, khó được nhu thuận theo sát sau anh, bất quá không được bao lâu đã đem trải nghiệm không thoải mái quên không còn một mảnh, bắt đầu mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở) miêu tả cảm thụ lúc lái Ly phi sa.

Mãi cho đến lúc tới ký túc xá, cậu vẫn còn thao thao bất tuyệt, nói nửa giờ, cũng không thấy miệng đắng lưỡi khô.

Doanh Phong trời sinh tính vốn sợ ầm ĩ suốt đường đều ngấp nghé bên bờ ‘không thể chịu đựng nổi nữa’, rốt cục sau khi từ miệng đối phương tuôn ra một từ tượng thanh hoa hoa lệ lệ, giữ gáy Lăng Tiêu không nói hai lời hôn lên cái miệng ồn ào của cậu, lúc này dùng đến không phải thôi miên mà là trấn định.

Quả nhiên Lăng Tiêu lập tức không lên tiếng, hôn xong liền mềm nhũn ngã xuống, trừng đôi mắt to vô tội nhìn Doanh Phong, Doanh Phong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Cuối cùng thanh tịnh rồi."

Lăng Tiêu nằm trên giường ngước mắt nhìn anh, nhãn tình chớp chớp thật giống một tiểu động vật đáng thương, cậu cứ liên tục trưng ra biểu tình đó, Doanh Phong lại có chút tâm không đành lòng.

Lăng Tiêu dùng khí lực có hạn ở trên giường chậm rãi lăn qua lăn lại, dùng việc này biểu đạt bất mãn trong lòng, Doanh Phong bất đắc dĩ lên mạng tra xét mấy thứ đang lưu hành trong lớp trẻ, cuối cùng quyết định mua một bộ thiết bị lái xe hư cấu cùng phần mềm chương trình xuống.

Khi Lăng Tiêu chứng kiến Doanh Phong đem chúng từ thiết bị chuyên chở ra, mắt liền phát sáng, dù thân mình mềm nhũn không sử nổi khí lực, vẫn giãy dụa đứng lên.

Thời gian tác dụng ngắn ngủi do nụ hôn của Doanh Phong gây ra đã sắp hết, Lăng Tiêu rất nhanh lại khôi phục sức sống, mang kính mắt, nắm tay lái, chuyển hướng theo xe nghiêng trái ngã phải không nói, trong miệng còn bắt chước thanh âm của động cơ nổ vang, Doanh Phong vừa rồi thấy cậu ta có chút đáng thương, lại bắt đầu hối hận quyết định của chính anh.

Anh vài lần có ý rời đi nơi này, nhưng vừa nghĩ tới lời Hằng Hà dặn, liền cố nén xuống. Cảm giác hưng phấn của Lăng Tiêu từ sáng sớm tiếp diễn đến tối, trước khi ngủ cũng không thấy an tĩnh.

Doanh Phong đã chịu tàn phá tinh thần chịu đủ một ngày, tâm tình luôn đong đưa giữa ‘kệ cậu ta đi’ và ‘khiến cậu ta câm mồm’, mâu thuẫn như vậy, rốt cục khi Lăng Tiêu làm xong ba trăm cái hít đất, lại bắt đầu nằm ngửa gập người ngồi dậy thì lên tới cực hạn, tựa như lời viên cảnh sát nói, cho dù là tinh thần phấn khởi cũng không thể lấy đó làm cớ.

Lúc Lăng Tiêu gập người đến cái thứ hai trăm năm mươi mốt, chẳng hiểu sao bị người định trụ làm sao cũng không dậy nổi, cảm giác quen thuộc này khiến cậu có dự cảm đại sự không tốt.

Doanh Phong tinh thần kề bên bờ sụp đổ nghiến răng nghiến lợi đè chặt cậu, “Cậu đã tinh lực dồi dào như vậy, tôi tới giúp cậu phát tiết một chút.”

***

Màn hình máy tính Hằng Hà sáng lên, y lập tức khẩn trương chạy vội tới trước máy vi tính, quả nhiên thấy ‘Bằng hữu thần bí’ phát tới tin tức.

—— Tiến triển như thế nào?

—— Phi thường thuận lợi.

Người bằng hữu thần bí này mấy ngày trước đột nhiên xuất hiện, cư nhiên nắm giữ lượng lớn cơ mật mà chỉ có nhân viên trọng yếu quốc gia mới có thể tiếp xúc. Hắn không chỉ biết Nguyệt Ảnh tồn tại, thậm chí trình lên một phần báo cáo tỉ mỉ cách làm sao để Nguyệt Ảnh thức tỉnh, ngay cả nguồn máu phù hợp đều ghi chép nhất thanh nhị sở.

Hằng Hà lúc trước tưởng người đồng nghiệp nào đó đùa dai, nhưng sau khi nghiên cứu kỹ phần báo cáo này, ngạc nhiên phát hiện đó là thứ mà đến nay họ đang tìm, cả kế hoạch viết có lý có chứng cứ, tìm không ra điểm gì đáng ngờ, người này trình độ còn cao hơn, xa hơn y nhiều.

Đối phương đưa ra điều kiện duy nhất tiếp tục hợp tác, chính là giấu diếm sự hiện hữu của mình với quân đội. Hằng Hà do dự mãi, truy cầu cuồng nhiệt đối ngành nghiên cứu chiến thắng hết thảy, vì thế y lấy danh nghĩa của mình đem phần báo cáo trình lên, về phần làm thế nào biết gene Lăng Tiêu có thể phối thành công cũng có giải thích rất rõ, cậu trước đó không lâu mới làm kiểm tra ở trạm cấp cứu, trong kho số liệu có ghi chép tỉ mỉ rồi.

Cấp trên trả lời là lập tức chấp hành, ngày kế Lăng Tiêu đã được dẫn tới trước mặt y, mà mẫu máu chiết xuất lần đầu tiên cũng được thuận lợi truyền vào thân thể Nguyệt Ảnh, không phát sinh phản ứng bài xích nào.

—— Phương án của ông phi thường hoàn mỹ, không có bất kỳ lý do nào khiến kế hoạch này thất bại.

Hằng Hà nhấn mạnh từ tán tụng, trong lòng y, mơ hồ dần hiện ra một ý niệm, về thân phận chân thật người này, đã được vẽ ra.

—— Tôi nghĩ tôi biết ông là ai!

Có một người, từng đến trường nơi y học diễn thuyết một lần, từ đó về sau y đã bị học thức, lịch duyệt cùng năng lực của người này thật sâu thuyết phục. Ông là thiên tài trong giới nghiên cứu, là đối tượng mỗi một sinh viên giống như y đều sùng bái, dù cho người này sau đó bị quốc gia truy nã đào vong, cũng vô pháp thay đổi cuồng nhiệt trong lòng Hằng Hà đối với ông. Một phương án có thể nói là hoàn mỹ như vậy, nếu là người này, nhất định có thể làm được, cũng chỉ có ông có thể làm được!

—— Phải không?

Đối phương trả lời.

—— Ta là ai?

Hằng Hà kích động từng chữ từng chữ gõ xuống:

—— Ông là chủ tịch tiền nhiệm viện nghiên cứu, thần tượng của tôi, Thái Ân!